Chương trước
Chương sau
Trịnh Bình ở nhà làm cơm xong, đợi mãi không thấy con gái trở lại, không khỏi nóng ruột.

Trước kia Hứa Cẩm Vi cũng có lúc về muộn như vậy, vừa trở lại là vẻ mặt uể oải, cũng không nói chuyện, mắt đỏ hồng, về nhà cũng không muốn ăn cơm, chỉ bỏ lại một câu 'con đi làm bài tập' rồi khóa mình ở trong phòng. Mặc dù bà không hỏi nhưng trong lòng làm sao không biết con gái như vậy là đang bị ức hiếp?

Bà cũng đi trường học đi tìm giáo viên nhưng lại không biết là ai ăn hiếp con gái bà, giáo viên cũng chỉ nói sẽ giúp bà chú ý một chút.

Hôm nay trở về muộn như vậy có phải lại bị người khác ức hiếp nữa hay không? Nghĩ tới đây, Trịnh Bình nhất thời lòng như lửa đốt, bà muốn đi ra ngoài tìm thử, nhưng lại sợ trên đường bà đi, con gái đã về nhà rồi nên chỉ có thể thấp thỏm bất an ở trong phòng chờ.

Chờ một chút, đến khi bảy giờ, nếu như con gái vẫn chưa trở lại thì bà sẽ đi ra ngoài tìm.

Trịnh Bình bưng mấy món ăn đã làm xong về bếp hâm nóng, sau đó nhìn chằm chằm thời gian trên đồng hồ: sáu giờ ba mươi lăm, sáu giờ bốn mươi, sáu giờ năm mươi, sáu giờ năm mươi lăm...

Đứng ngồi không yên mà chờ đến khi kim phút cũng phải đi tới số 12, Hứa Cẩm Vi rốt cuộc cũng trở lại.

"Niếp Niếp, sao hôm nay trở về muộn thế a?" Mới vừa vào cửa, Trịnh Bình liền lo lắng hỏi.

Hứa Cẩm Vi nói: "Hôm nay con trực nhật, một bạn học khác thân thể không thoải mái nên đi về trước, chỉ có một mình con quét dọn, cho nên chậm một chút."

Mặc dù tính tình con gái nhà mình không thích phàn nàn hay làm nũng nhưng nó không bao giờ nói dối. Nghe được con gái nói như vậy, Trịnh Bình không nghi ngờ, chỉ thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy thì tốt, Niếp Niếp đói bụng không? Thức ăn đều đã bỏ vào nồi hâm nóng, trực tiếp bưng ra là được."

Cơm tối hôm nay là khoai tây xào thịt, thịt là từ miếng thịt đổi về hôm qua, cắt theo chiều rộng một ngón tay cái.

Mặc dù nói món ăn này rất ít thịt, nhưng nói thế nào cũng là dính vị thịt, khoai tây phủ một lớp tương ớt đỏ, mùi vị không hề thua kém thịt, chỉ ngửi thấy mùi thơm kia thôi đã cảm thấy đói.

"Niếp Niếp, hôm nay cha con trực ở trường, buổi tối không trở lại, con ăn nhiều một chút." Trịnh Bình nói xong liền gắp cho cô hai miếng thịt, lại múc một muỗng khoai tây lớn.

Hứa Cẩm Vi nhíu mày, ai biết Hứa Quân là trực thật hay trực giả? Nhưng mà ông ta không có ở đây cũng được, cô cũng không muốn thấy người đàn ông cặn bã đó chút nào.

Khoai tây này được nấu vừa mềm vừa dẻo, thấm đẫm nước ngọt từ thịt và tương, ăn chỉ cảm thấy trong khoang miệng đầy mùi thơm. Miếng thịt núng na núng nính bóng loáng tỏa sáng, ăn vào thật đúng là đã ghiền.

"Mẹ, mẹ làm thức ăn đúng là quá ngon." Tay nghề của Trịnh Bình thật sự có thể nói là bảo vật, trong nháy mắt Hứa Cẩm Vi đã ăn hết hơn nửa chén cơm.

"Vậy con cứ ăn nhiều một chút, mẹ để lại một ít trong nồi, ngày mai cho con mang đến trường học ăn nhé." Trên mặt Trịnh Bình hiện lên nụ cười từ ái, nhìn con gái thích đồ ăn mình làm như vậy khiến cho bà có cảm giác thành tựu.

"Cám ơn mẹ."

Ăn cơm xong, Trịnh Bình chủ động nhận công việc rửa chén, thúc giục Hứa Cẩm Vi đi làm bài tập.

Trong lòng Hứa Cẩm Vi kinh ngạc, quan hệ của Trịnh Bình và những bà hàng xóm luôn không tốt, rửa chén luôn kéo dài tới rất khuya mới đi xuống, nhưng hôm nay bà lại xuống lầu vào lúc này nhất định sẽ gặp những bà hàng xóm xuống giếng trời hóng mát, đến lúc đó không tránh khỏi lại bị bọn họ châm chọc một phen, làm sao hôm nay bà đột nhiên đổi tính đi xuống sớm như vậy?

Liên tưởng đến chuyện ngày hôm qua Trịnh Bình đề cập tới phải đi mượn dì nhỏ cô phiếu lương thực, Hứa Cẩm Vi liền đại khái đoán được nguyên nhân. Điều kiện nhà Trịnh Châu tốt, ăn tiêu cho tới bây giờ không cần tính toán chi li, đến cuối tháng rất khó dư phiếu lương thực, chắc hẳn hôm nay Trịnh Bình đã chạy không một chuyến.

Chờ Trịnh Bình đi xuống lầu, Hứa Cẩm Vi lặng lẽ đi tới bên cửa sổ lắng nghe động tĩnh bên ngoài, độ cách âm của nhà cũ vốn còn kém, hơn nữa cô là người có dị năng, năm giác quan nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, vì vậy nghe rất rõ ràng tiếng nói chuyện từ trong sân truyền tới.

"Hiểu Lệ à, nhà cô có phiếu lương thực hoặc phiếu dầu không? Tôi muốn lấy tiền đổi với cô một ít." Trịnh Bình có chút ngại ngùng mở miệng.

"Được a, nhà chúng tôi tháng này có thể dư được hai cân phiếu lương thực, phiếu dầu có ba lạng, chị đưa ba tệ là được." Ngô Hiểu Lệ nhà ở lầu hai, sau khi kết hôn chị ta và chồng chị ta mới dọn vào, là một người vô cùng khôn khéo, chị ta và chồng là công nhân viên chức, phiếu lương thực được chia nhiều hơn người bình thường một chút, cuối tháng người khác chưa chắc có nhưng nhà chị ta nhất định sẽ còn dư lại một ít.

Trịnh Bình lấy làm kinh hãi, "Ba đồng?" Thời đại này, sức mua của ba tệ vẫn là vô cùng cao, coi như là phiếu lương thực toàn quốc, một tờ nhiều nhất cũng chỉ năm hào, càng không cần phải nói đến phiếu lương thực địa phương, giá thị trường của ba lạng dầu ăn cũng chỉ ba hào mà thôi, cộng lại cũng không đến một đồng năm, nhưng Ngô Hiểu Lệ vừa há miệng là đòi ba tệ, có thể nói là đòi hỏi quá đáng.

"Hiểu Lệ à, có thể rẻ một chút hay không?" Trịnh Bình còn ôn tồn hòa nhã trả giá với đối phương.

"Thế nào? Chê đắt à?" Ngô Hiểu Lệ hơi giương mắt nhìn về phía bà, "Cương Tử nhà tôi chính là nói, mỗi ngày chị bày sạp, kinh doanh khá tốt, ba đồng đối với chị chỉ là giọt nước trong đại dương, phải không?

Trịnh Bình thật sự không biết nên giải thích với cô ta như thế nào, bày sạp quả thật có thể kiếm được một ít tiền, nhưng cũng không nhiều như chị ta tưởng tượng, huống chi thường ngày chi tiêu và mua một ít nguyên liệu buôn bán nên mỗi ngày thật ra thì cũng chỉ lời có mấy tệ mà thôi. Nếu không phải phiếu lương thực trong nhà quả thật không đủ thì bà cũng sẽ không mở miệng hỏi Ngô Hiểu Lệ.

Cuối cùng nói hết lời, Trịnh Bình mới dùng hai tệ đổi được hai tờ phiếu lương thực và phiếu ba lạng dầu, mà Ngô Hiểu Lệ được tiện nghi còn khoe mẽ, quay đầu liền than phiền với những người khác rằng Trịnh Bình quá khôn khéo.

Nghe phía bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Hứa Cẩm Vi bước nhanh trở lại bên giường, làm ra dáng vẻ đang làm bài tập. Trịnh Bình cất số chén bát đã rửa xong, lại lôi ra một túi khoai tây gọt, Hứa Cẩm Vi dùng khóe mắt lén lút liếc một cái, có thể thấy vẻ mệt mỏi trên mi mắt Trịnh Bình.

Tay cầm bút của Hứa Cẩm Vi hơi dùng sức, cô quyết định ngày mai sau khi tan học sẽ đi đến các khu chợ xung quanh để tìm hiểu xem chợ đen ở đâu. Thời đại này 'người buôn bán' cũng không ít, một đứa bé như cô sẽ không khiến người khác chú ý.

*******

"Mời hai bạn trực nhật hôm qua đứng lên." Sáng sớm khi đi học, cô Chu đột nhiên nói.

Cô Chu trước sau vẫn giữ một vẻ mặt nghiêm khắc, vào lúc này sắc mặt cũng rất nghiêm túc, làm cho tất cả mọi người rất khó hiểu, không biết cô giáo đột nhiên nhắc tới chuyện trực nhật hôm qua là vì cái gì.

Mồ hôi trên trán Thái Hân lập tức úa ra, ngày hôm qua cậu ta bỏ trực, vốn đã chột dạ, bây giờ nghe cô Chu bảo hai người trực nhật ngày hôm qua đứng lên, phản ứng đầu tiên của cậu ta chính là chuyện trốn trực nhật bị giáo viên phát hiện. Hứa Cẩm Vi mặc dù không biết tại sao cô Chu kêu bọn họ đứng lên, nhưng cô bình tĩnh hơn Thái Hân.

"Thái Hân, ngày hôm qua em..." Cô Chu nói đến một nửa, Thái Hân vốn đã chột dạ lập tức liền luống cuống.

"Thưa cô! Ngày hôm qua em không phải cố ý trốn trực nhật! Hôm qua em có chút không thoải mái cho nên về nhà trước..."

Nghe vậy, chân mày cô Chu lập tức nhíu lại, "Cho nên ngày hôm qua là một mình Hứa Cẩm Vi quét dọn?"

"Dạ... Đúng vậy..." Nghe giọng cô giáo dường như cũng không biết chuyện này, trong lòng Thái Hân càng hoảng loạn không thôi, nhưng lại không thể không trả lời.

Sáng sớm hôm nay đến phòng học, cô Chu phát hiện phòng học được quét dọn vô cùng sạch sẽ, tấm bảng đen này thậm chí còn dùng vải ướt lau chùi một lần, làm cho nó sạch sẽ y như mới, bà vốn muốn khen ngợi bọn họ một chút, đặc biệt là nam sinh Thái Hân, dẫu sao Hứa Cẩm Vi nhìn mập như vậy, vừa nhìn là biết không phải một người có sức lực, cho nên bà cảm thấy hẳn là công lao của Thái Hân tương đối nhiều, nhưng lại không nghĩ Thái Hân lại trốn trực nhật, toàn bộ phòng học đều là Hứa Cẩm Vi một mình quét dọn.

"Hứa Cẩm Vi lần này trực nhật rất tốt, quét dọn toàn bộ phòng học vô cùng sạch sẽ, ngay cả bàn ghế học tập cũng sắp ngay hàng thẳng lối, sẽ được thưởng năm cuốn vở và hai cây bút chì, lát nữa sau giờ học đến phòng làm việc của cô mà nhận."

"Cảm ơn cô." Có vở mới miễn phí, Hứa Cẩm Vi vẫn rất vui vẻ. Dẫu sao mua vở mới cũng phải cần tiền, Trịnh Bình ngày ngày cực khổ như vậy, cô có thể giảm bớt chi tiêu để cho Trịnh Bình thoải mái hơn một chút.

Các bạn học đều đồng loạt nhìn về phía Hứa Cẩm Vi, có chút không dám tin cô nàng béo này sẽ được cô giáo khen ngợi, còn nhận được phần thưởng.

"Hy vọng các bạn học lấy Hứa Cẩm Vi làm gương, lúc trực nhật dụng tâm hơn một ít, lao động là chuyện vinh quang nhất, lười biếng là không thể được."

"Dạ!" Bọn học sinh đồng thanh đáp.

Cô Chu lại nhìn về phía Thái Hân, "Thái Hân ngày hôm qua trốn trực nhật, tạo thành ảnh hưởng không tốt với các bạn học, phạt trực nhật ba ngày, cô sẽ kiểm tra, biết chưa?"

"Biết rồi ạ..." Sắc mặt của Thái Hân trở nên vô cùng khó coi, sớm biết cô Chu muốn khen ngợi bọn họ thì cậu ta đã không nói, bây giờ hay rồi, mình tự nhiên lanh miệng khai ra, không chỉ mất thưởng mà còn phải bị phạt!

Đều là con mập chết tiệt Hứa Cẩm Vi đó, mọi người đều chỉ quét dọn qua loa, tại sao cậu ta lại đột nhiên dọn dẹp chăm chỉ như vậy?

Đều do con heo mập đáng chết muốn nổi tiếng này!

"Được rồi, bây giờ tiếp tục giờ học."

Sau khi cô Chu nói vào học, tất cả mọi người đều đặt sự chú lên trên sách giáo khoa, nhưng Hứa Cẩm Vi lại sinh ra một loại cảm giác bị người dòm ngó, cô vốn tưởng là Thái Hân, bất động thanh sắc mà hướng tầm mắt về hướng đó nhưng ngoài ý muốn phát hiện lại là Thẩm Lâm Xuyên.

Bị cô phát hiện, ánh mắt của Thẩm Lâm Xuyên có hơi cứng đờ, sau đó thong thả đưa mắt dời đi chỗ khác, làm bộ chẳng qua là đang nhìn phong cảnh nơi này, sau đó lại từ từ quay đầu trở lại hướng bên kia, nhưng không biết lỗ tai ửng đỏ bại lộ ở dưới tầm mắt Hứa Cẩm Vi.

Cũng không biết có phải hay không là hôm qua bị sốc rất lớn mà hôm nay Thẩm Lâm Xuyên khi đi học cũng không ngủ, tầm mắt luôn không tự chủ được nhìn về phía Hứa Cẩm Vi.

Đến bây giờ cậu ta vẫn không thể tin được, cô gái hơi mập mạp, ít nói và trầm lặng, nhìn bề ngoài không có sức tấn công, thậm chí rất yếu đuối, dễ bắt nạt, lại có sức mạnh kinh khủng có thể trực tiếp uốn cong một ống sắt?

Mà có sức mạnh như vậy, cô lại cam tâm làm một người bình thường lại mềm yếu ư?

Đây rốt cuộc là một nữ sinh như thế nào...

Bất tri bất giác, tầm mắt của Thẩm Lâm Xuyên lại dời trở về trên người Hứa Cẩm Vi, nhìn chằm chằm, sau đó hoảng hốt thầm nói ︰... Hứa Cẩm Vi này mập thì mập nhưng làn da sao lại nhẵn mịn đến thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.