Cố Uyển hoàn toàn không để ý tới lời nói của anh, cô trốn tránh sự kề cận của Tần Chí Quân, chỉ một lòng chú ý tới chỗ cửa và cửa sổ phòng mình.
Ba của cô đang ở ngoài sảnh, anh cả và chị dâu cũng sắp dậy rồi, còn mẹ cô cũng ngộ nhỡ đi về phía này, nếu bị ai đó trong số họ trông thấy hai người các cô dán sát vào nhau như vậy thì cô không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Cố Uyển muốn né nhưng Tần Chí Quân lại dựa lên người làm cô không bước nổi, cho dù có thể né được thì cũng sợ gây ra động tĩnh gì, ba mẹ cô nghe thấy lại suy nghĩ nhiều, cô lập tức vừa xấu hổ vừa sốt ruột lại quẫn bách.
“Anh đừng…. đừng cách em gần như vậy, để người khác nhìn thấy thì mất mặt lắm.” Đè nén giọng nói xuống dưới cuống họng, vừa yếu ớt vừa vội vàng mà cầu xin.
Đúng là nhát gan mà.
Trái tim của Tần Chí Quân lập tức mềm nhũn, chút tâm tư của bản thân bỗng chốc trở nên nhỏ bé không đáng kể, thậm chí trong lòng cũng bắt đầu nhận ra mình thô lỗ quá, rõ ràng lúc trước anh không phải như vậy nhưng từ khi gặp Cố Uyển thì cả người cũng trở nên bất thường.
“Đừng sợ, anh sẽ nghe ngóng động tĩnh mà.” Anh nhẹ giọng trấn an, hơi lùi lại một chút, tiện tay đặt sữa mạch nha lên chiếc ghế đẩu nhỏ ở bên cạnh, hỏi nhỏ: “Chỉ là anh thấy lúc sáng em bị dọa sợ nên trong lòng rất rối bời, Uyển Uyển à, đừng sợ anh, lúc sáng là do anh không tốt, sau này không dám nữa, nhưng mà em không được phép nói không lấy anh nữa, anh không muốn nghe đâu.”
Trái tim mềm mại vô cùng, anh không có cách nào với cô cả, chỉ cần cô nhóc không né tránh anh, không sợ anh, sẽ lấy anh, thì anh không còn cầu mong gì thêm nữa.
Cố Uyển sao có thể không sợ được, nhưng nghe thấy anh dịu giọng dỗ dành mình như vậy, trong lòng vừa e thẹn lại vừa áy náy, là do cô quá nửa đêm rồi còn chạy tới phòng Tần Chí Quân ôm người ta cả đêm trước. Cô đỏ mặt, cúi đầu xuống tới nỗi cầm sắp thụt vào trong cổ luôn.
“Cũng không trách anh hoàn toàn được, em... em cũng không tốt.” Hôm qua thật sự bị dọa cho hết hồn, cô không nghĩ ngợi gì cả, bây giờ suy nghĩ lại hành vi đêm qua mà xấu hổ đến nỗi líu hết cả lưỡi “Còn nữa, nhất định sẽ lấy anh mà, em... em chỉ lấy anh thôi, nhưng mà Tần đại ca anh đừng thúc giục em như vậy.”
Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, với lại cô rất thích anh, vô cùng thích, ngoài anh ra thì không thể thích người khác được nữa. Chỉ cần cái bớt đó có thể biến mất, xác nhận mình sẽ không làm hại anh ấy xong, thì cô sẽ ở bên anh cả đời.
Cố Uyển cúi thấp đầu quá, nhìn từ góc độ của Tần Chí Quân chỉ có thể thấy đầu của cô thôi, mái tóc vừa mềm vừa mượt, mềm mại đáng yêu vô đối giống như bản thân cô nhóc vậy. Anh không nhìn thấy mặt của cô, nhưng anh trông thấy được vành tai đỏ bừng của cô, mỹ lệ mà như sắp bị đốt cháy đến nơi.
Cô nhóc nói chỉ lấy tôi thôi!
Chỉ lấy mình tôi thôi!
Cái miệng của Tần Chí Quân toe toét như một tên ngốc, trên mặt tràn đầy ý cười, toàn bộ những lo âu, chua xót, bất an đều bị đánh bay. Trong nháy mắt, cả cơ thể lẫn cõi lòng đều trào dâng sự vui sướng. lấp đầy toàn bộ lồng ngực của anh.
Anh xong đời rồi.
Chỉ một câu như vậy của cô nhóc thôi mà có thể khiến trái tim của anh bỗng chốc từ nhân gian nhảy lên thiên đường Tần Chí Quân rất muốn chạy tới sân huấn luyện chạy tám mươi vòng mà hô to, kêu to và cười vang.
Nhưng nơi này là nhà họ Cố, anh toét miệng cười mà đi vòng quanh tại chỗ hai vòng, đột nhiên ôm lấy Cố Uyển bằng một tay rồi nhấc lên thật cao. Cố Uyển bị giật mình, tiếng kêu giật mình bị nuốt lại một cách khó khăn, không kêu thành tiếng, bị anh nhấc lên xoay hai vòng.
Tần Chí Quân bỗng nhớ đến vết thương trên vai của Cố Uyển, vội vàng thả người xuống cần thận hỏi: "Có làm em đau không?”
Cố Uyển dựa vào vai anh mà lắc đầu, anh vui mừng ôm cô vào trong ngực, tránh đi vị trí gần gần bả vai, chỉ dùng sức siết chặt chỗ ở dưới một chút.
“Nhóc à, chỉ ôm em một lát thôi, chỉ một lát thôi." Chỉ có như vậy mới có thể biểu đạt ra được sự vui sướng đó, nếu không anh sợ mình sắp vui đến phát điên rồi.
“Không giục em nữa, em nói sang năm thì sang năm, nghe em hết." Tần Chí Quân cười ngây ngô, cứ đà này nếu Cố Uyển định bán anh đi thì có khi anh cũng có thể cười hô hố nghe lời mà đếm tiền giúp cũng nên.
Cố Uyển cảm nhận được tâm tình của anh, hàng lông mày và đôi mắt của cô cũng cong lên vì cười, ngoan ngoãn cho anh ôm, hồi lâu sau cô mới huých anh một cách yếu ớt, thẹn thùng nói: “Được rồi.”
Ba của cô đang ở trong sân phía ngoài cửa sổ, tuy rèm cửa vẫn chưa được kéo lên nhưng trái tim của cô vẫn hồi hộp.
Tần Chí Quân nghe theo mà buông cô ra, hơi lui ra sau một bước, biết hiện tại cô không đứng vững được nên tay anh vẫn còn nắm lấy cánh tay của Cố Uyển.
Cố Uyển chống tay lên bức tường ở sau lưng, ra hiệu Tần Chí Quân có thể thả ra được rồi, Tần Chí Quân mới buông tay ra rồi lùi lại hơn một mét.
Đến khi anh lùi lại được một lát, sức lực trên người Cố Uyển mới trở lại, hai người cách nhau hơn một mét mà nhìn nhau, đôi mắt của Tần Chí Quân rất sáng, tình yêu ở trong đó không bị che giấu chút nào.
Cố Uyển nhớ đến việc lúc nãy mình nói không phải anh thì không lấy chồng nên lúc này không dám đối diện với ánh mắt của Tần Chí Quân, chỉ vội vã quay đầu sang chỗ khác, đôi chân lại có chút mềm nhũn và lâng lâng, trái tim đập thình thịch.
Trong căn phòng này chỉ có một chiếc giường, hai cái hòm gỗ chồng lên nhau và hai chiếc ghế đẩu. Hai người cứ đứng như vậy thì thực sự trông khá là ngốc nghếch, nhưng trong không khí đều là vị chua chua ngọt ngọt của hoóc-môn nên không ai nhận thấy được như vậy thì có gì bất thường.
Mãi đến khi ngoài sân vang lên giọng nói của Lâm Xuân Hoa, loại trạng thái mà cả không khí cũng giống như đang giằng co này giữa hai người mới bị phá vỡ.
Lúc này Cố Uyển có cảm giác như kiểu lừa gạt con trai nhà người ta mà bị mẹ của chàng trai đó bắt gian tại trận vậy. Cô vội vã muốn đẩy Tần Chí Quân đi ra ngoài, nhưng không dám tiến tới gần, chỉ có thể nhỏ giọng thúc giục anh.
Tần Chí Quân lại bình tĩnh hơn có nhiều, cầm lấy sữa mạch nha mà trước đó tiện tay đặt lên ghế đẩu rồi để lên hòm gỗ, nói: “Hay là em nằm lại lên giường nghỉ ngơi. đi, anh đi ra ngoài ngồi với chú Cố một lát.”
Thấy Cố Uyển vội vàng gật đầu, dáng vẻ khẩn cấp muốn mời anh ra ngoài, anh lại nhìn cô thêm mấy lần, không nở quay người, trong lòng than thở mẹ mình tới không đúng lúc gì cả.
Anh vừa mới ra khỏi cửa thì mặt đối mặt với với Lâm Xuân Hoa đang xách con gà mái già trên tay ở ngoài sân, mới sáng sớm mà mẹ đã mang đồ ăn ngon sang cho cô nhóc rồi sao? Anh nở nụ cười vui mừng, hớn hở mà hô lên: “Mẹ.”
Lâm Xuân Hoa không ngờ lại nhìn thấy con mình ở chỗ này, vui vẻ khen: “Đến thăm Tiểu Uyển đấy à? Con bé sao rồi? Cô nhóc đó đúng là khiến người ta đau lòng mà, hôm qua con bé vì con mà gặp nạn đấy”
Tần Chí Quân nghe thấy mẹ mình quý Cố Uyển như vậy, trong lòng cực kỳ dễ chịu, lại nhớ tới sự đau khổ của cô nhóc vào đêm qua, nói: “Vâng, con cũng không yên lòng cô ấy, vừa rồi có hỏi thì cô ấy nói là tối hôm qua bị sốt, vết thương đau nhức vô cùng.”
Cô nhóc đúng là ngốc nghếch mà, chịu đau khổ cũng không biết nói ra, đứa trẻ không khóc không có ai thương, chỉ khiến trái tim của anh đau đớn thôi.
Cố Kim Thịnh và Chúc Phượng Tiên nghe thấy giọng nói của Lâm Xuân Hoa mà đi ra khỏi nhà bếp, đúng lúc nghe được những lời này vội nói: “Còn có chuyện này nữa à, cái con bé này, sao cứ im im không lên tiếng vậy, cũng không nói cho chúng tôi một tiếng.”
Lâm Xuân Hoa đau lòng không thôi, nhét con gà mái già trên tay vào trong tay Chúc Phượng Tiên, nói: “Phượng Tiên ở, con gà này được nhà nuôi hai năm đấy, ăn vào bổ lắm, bà làm thịt nó rồi nấu cho Tiểu Uyển bồi bổ thân thể nhé, tôi đi thăm Tiểu Uyển đã.”
Nói xong bèn đi vào phòng một mình, Chúc Phượng Tiên đuổi theo sau nói: “Ấy, Xuân Hoa, tôi không thể nhận cái này được đâu, nhà bà cũng chẳng có mấy con gà, cứ giữ lại nó đẻ trứng để mà đối ít tiền, sao lại tặng nhà tôi làm gì.”
Lâm Xuân Hoa cũng không đưa đẩy với bà, nói: “Đừng đẩy tới đẩy lui với tôi nữa, bây giờ bà mau đi đun một nồi nước, mổ gà rồi mang đi hầm đi, nếu bà không nhận lấy thì tôi cũng xin mặt dày mà nói một câu, bà cứ coi như tôi cho con dâu tôi ăn chút đồ ngon trước là được.”
Chúc Phượng Tiên bị câu nói của bà ấy chọc cười, con gái mình được mẹ chồng tương lai yêu thương như thế bà vui còn không kịp ý chứ, đây cũng là nguyên nhân lúc đó bà một lòng một dạ muốn gả Tiểu Uyển vào nhà họ Tần, Lâm Xuân Hoa thực sự rất tốt tính.
“Được được được, tôi mà không hầm con gà này thì lại bị coi là ngăn cản bà thương con dâu mất, Tiểu Uyển nhà tôi đúng là có phúc mà. Thế bà đi thân thiết với con dâu của bà đi, tôi cũng không khách sáo với bà nữa, nghe lời bà đi mổ gà đây." Nói xong bèn xách gà đi đến nhà bếp, ngay cả khuôn mặt đen của Cố Kim Thịnh ở phía sau lưng cũng hiện ra nếp nhăn vì cười, con gái được nhà chồng quý mến, ông cũng nở mày nở mặt.
Cố Uyển tất nhiên là không nghe lời Tần Chí Quân mà nằm lại lên giường, cô nghe được rất rõ những lời của Lâm Xuân Hoa ở ngoài sân, trong lòng thấy vừa thẹn thùng lại vừa ấm áp và hạnh phúc, cô vội đứng dậy đi ra ngoài tiếp, nghênh đón Lâm Xuân Hoa đang đi vào và Tần Chí Quân theo sau vài bước ở cửa phòng.
Mặt cô đỏ bừng, không dám nhìn Tần Chí Quân, chỉ ngoan ngoãn chào một tiếng: “Cháu chào thím Xuân Hoa ạ."
Lâm Xuân Hoa thực sự rất quý Cố Uyển, cô bé này đẹp người đẹp nết là một chuyện, chân của con mình bị què mà cô vẫn bằng lòng gả tới, lại còn một lòng một dạ đối xử tốt với Chí Quân. Nghe Đạo trưởng Chung kể nơi cô bé nhận đi là một vách núi cheo leo, nếu không phải ông ấy cứu viện nhanh thì cô không chết dưới cặp móng vuốt sắc bén của chim điêu thì cũng bị nó ném xuống dưới vách núi rồi.
Trong lòng Lâm Xuân Hoa sao có thể không biết ơn cho được, dù cho chân của Chí Quân có không khỏi thì bà ấy vẫn sẽ nhớ kỹ ăn tình của cô bé. Thấy cô ra đón, bà ấy biết ngay là cô đã nghe thấy giọng nói của mình nên mới vội chạy ra, cái con bé này, đã thành thật lại còn lễ phép nữa.
Chẳng qua là bà ấy đã không coi cô là người ngoài từ lâu, nên tất nhiên cũng không nỡ, kéo lấy tay của Cố Uyển và nói: “Cháu còn đang bị thương mà, đứng dậy làm gì, mau nằm lên giường đi."
Nói xong, bà ấy dắt người đi về phía giường, Cố Uyển không quen được người khác nắm tay thân mật như vậy, trái tim cô run rẩy, ấm áp tới nỗi gần như tan chảy.
“Thím, ngồi trong phòng cũng không tốt lắm, cháu không sao đâu ạ, thím ra phòng khách ngồi đi, cháu pha trà cho thím uống.”
Lâm Xuân Hoa nghe thấy cô còn chú ý đến lễ nghi, muốn pha trà tiếp đãi mình, trong lòng mềm mại, vỗ vỗ tay cô mà nói: “Con bé ngốc này, cần chú ý những thứ này với thím làm gì nữa, nghe Chí Quân nói đêm qua chỗ vết thương của cháu bị đau lại còn sốt cao nữa, bây giờ đã khỏe hơn chưa, nếu còn đau thì thím cháu mình đi vào nhà vệ sinh xem xem.”
Vừa nói vừa đi đến bên giường, bà ấy ấn Cố Uyển ngồi xuống giường, sau đó dùng tay để thử nhiệt độ trên trán cô.
Nghe được lời nói của bà ấy, Cố Uyển lập tức nghĩ tới chuyện đêm qua, ngay trước mặt Lâm Xuân Hoa, trên mặt lại càng xấu hố hơn. Cô nói ấp úng: “Thím... cháu không sao... không cần phải đi vào nhà vệ sinh đâu ạ."
Giọng nói mềm mại, không những khiến Tần Chí Quân yêu thích mà Lâm Xuân Hoa cũng quý không thôi.
Bà ấy cũng có con gái nhưng không yêu kiều thế này. Kiểm tra trán của cô thấy không còn sốt thật, lúc này bà ấy mới yên tâm, bản thân cũng ngồi lên giường, kéo tay cô dặn dò: “Bản thân cháu phải chú ý chút, trời nóng như vậy, sợ là vết thương sẽ bị nhiễm trùng đẩy, thấy khó chịu thì cứ nói với ba mẹ cháu, nên đi khám thì phải đi khám."
Lại nhìn thấy phần áo ở đầu vai bị cào rách mà nhuốm máu, sự đau lòng trong mắt lại càng tăng thêm, bà ấy nói: “Vết thương chắc là đau lắm, thím cháu mình đi vào nhà vệ sinh bôi chút thuốc giảm đau đi, bộ quần áo này cũng phải thay nhanh đi thôi, nếu không để vết thương bị bẩn thì không tốt đâu.”
Trái tim của Cố Uyển rung động không thôi, trước đây ngày nào cô cũng chơi với Hiểu Muội, dù thím Xuân Hoa cũng tốt nhưng không giống như bây giờ, tốt tới nỗi khiến mũi của cô cay xè, hồi lâu sau mới nói: “Không cần phải vào nhà vệ sinh phiền phức như vậy đâu ạ, quần áo thì lát nữa cháu sẽ thay, cảm ơn thím ạ."
Lâm Xuân Hoa nhìn cô, nở nụ cười: "Có gì đâu mà phải cảm ơn.”
Bà ấy lại quan sát căn phòng này, cảm thấy hơi đơn sơ, nhớ tới lúc nhà họ Cố ăn mừng nhà mới mình có sang một lần, khi đó trong phòng của con bé Tiểu Uyển này còn có cái bàn, ngẫm lại thì có lẽ là đã bê sang phòng Chu Tĩnh rồi.
Bà ấy hiểu hai vợ chồng ông Cố, đối xử với con gái cũng tạm nhưng cũng không được coi là để tâm. Tuy nhiên phần lớn những người ở nông thôn đều như vậy, bà ấy cũng sẽ không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ lúc chuẩn bị phòng cưới cho con trai cả thì cho thêm một vài thứ, thay tủ ngăn kéo bằng một cái tủ quần áo lớn, ở giữa có một cái gương lớn sơn màu đỏ thẫm, lại làm một cái kệ đựng chậu rửa mặt, bàn trang điểm, cái bộ đỏ có nắp thì thường là của hồi môn của nhà gái nên bà ấy không cần chuẩn bị.
Có lẽ là do tiếng động bên này to quá nên hai vợ chồng Cố Siêu lúc này cũng tỉnh dậy. Vương Thủy Anh nghe thấy động tĩnh bèn đi tới cửa phòng Cố Uyển, nhìn thấy hai mẹ con Lâm Xuân Hoa thì nhiệt tình cười nói: “Ôi, thím Xuân Hoa và Chí Quân sang sớm vậy a, hai người ra phòng khách ngồi đi ạ, để cháu đi pha trà cho thím."
Lâm Xuân Hoa cười nói: “Cháu khách sáo quá, lãng phí lá trà cho thím làm gì, thím tới thăm Tiểu Uyển chút ý mà, hôm qua con bé vì tìm thuốc nên mới bị thương, thím bắt con gà mái già rồi nhờ mẹ chồng cháu hầm cho con bé để bồi bổ thân thể.
Vương Thủy Anh nở nụ cười, nói: “Thím khách sáo quá, Tiểu Uyển nhà cháu có phúc thật đấy, thể thím cứ ngồi trước đi ạ. cháu vừa mới ngủ dậy nên giờ phải đi rửa mặt đã “
“Ừ, cháu cứ đi làm việc của cháu đi.”
Đến khi Vương Thủy Anh rời đi, Lâm Xuân Hoa mới nghĩ tới điều gì đó, nhìn thằng con đang khoanh tay ở trong phòng mà hỏi: “À, Chí Quân, chân con sao rồi?"
Hôm qua sau khi Đạo trưởng kia chữa chân cho anh xong, anh không động đậy. chút nào, Đạo trưởng nói là hôm nay sẽ khỏi. Nói thật, thấy ông ấy trị bệnh cho con trai mình mà lại không thể động đậy bà ấy rất là lo lắng, mong đừng chữa lợn lành thành lợn què nữa. Nếu không phải Chí Quân mở miệng ngăn cản, lại thêm đây là nhà họ Chu giới thiệu tới, thì hôm qua bà ấy đã muốn gọi người ta lại không cho đi rồi.
Buổi sáng chỉ nhớ đến Cố Uyển mà bỏ quên mất thằng con.
Tần Chí Quân buồn cười, mẹ anh nhận ra muộn màng quá rồi đấy. Anh cười gật đầu: “Động đậy được rồi, khỏi hẳn rồi ạ.”
Nói xong, anh biểu diễn mà đi một vòng cho mẹ xem.
Lâm Xuân Hoa lập tức từ trên giường nhảy dựng lên: “Trời đất ơi, Chí Quân, chân con khỏi hẳn thật rồi!”
Bà ấy vô cùng kích động, chạy nhanh tới lôi kéo Tần Chí Quân, nói: “Nào, đi một lần nữa cho mẹ xem nào.”
Cố Uyển phì cười, thím Xuân Hoa thú vị thật đấy.
Tần Chí Quân cười mà đi hai vòng nữa, sau đó thấy mẹ mình kích động ôm chầm lấy cô nhóc, vui vẻ nói: “Trời ơi, Tiểu Uyển. ơi, cháu đúng là phúc tinh của thím mà, chân của Chí Quân khỏi rồi, khỏi hẳn rồi."
Không đúng, có phải mẹ anh bổ nhào vào nhầm người rồi không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]