Anh ôm cô mà không nỡ buông tay, Cố Uyển nhớ ra Chu Dương vẫn đang đợi ở bên ngoài, từ lúc dặn dò đến giờ cũng đã gần mười phút rồi, nếu lâu hơn nữa, không biết người ta sẽ nghĩ như thế nào đây, cô đẩy anh thúc anh mau đi.
Tần Chí Quân dù không nỡ nhưng chỉ có thể rời đi. Trong ngõ, Cố Uyển cảm ơn Chu Dương, Tần Chí Quân đã mở cửa xe, miệng vẫn còn muốn căn dặn gì đó, nhưng Cố Uyển nhìn Chu Dương đang đứng đó hóng hớt, đỏ mặt tía tai, lắc lắc cánh tay Tần Chí Quân, nói nhỏ: “Anh không cần lo lắng nữa, mau đi đi.”
Anh lưu luyến nhìn cô, biết bao điều muốn nói cuối cùng chỉ nói một câu: “Chú ý chăm sóc tốt bản thân.”
Chu Dương thấy vậy cố gắng kiềm chế không cười, ngay khi chiếc xe ra khỏi con hẻm, anh ấy vội phá lên cười, làm cho Tần Chí Quân đang ngồi ở vị trí phụ hung hăng trừng mắt nhìn anh ấy.
Cố Uyển nhìn thấy người đi rồi, sâu trong lòng có chút lạc lõng, quay vào nhà đóng cửa lại.
Trước khi đến, cô đã chuẩn bị cho một cuộc sống vất vả khó khăn, không ngờ Tần Chí Quân lại sắp xếp như vậy. Sân nhỏ thực sự rất tinh tế, từng góc của mái nhà đều được làm một cách kỹ lưỡng, cửa sổ gỗ có kính khảm hoa, đồ nội thất cũng mang dáng dấp cổ xưa, có thể thấy ba mẹ Phương Tử Quân thật là những người sang trọng.
Cô trở về phòng sắp xếp hành lý, lấy chiếc chìa khóa bên mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-80-co-vo-la-ho-ly-tinh/2696192/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.