Cố Uyển thầm vui mừng thay cho Tần Chí Quân, ghé sát vào lồng ngực nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, trong lòng cảm thấy yên bình kỳ lạ.
Tần Chí Quân rất thích cô chủ động thân mật, bàn tay xoa nhẹ đầu cô, thấp giọng nói với Cố Uyển: "Việc của Chu Dương trong đoàn vẫn chưa có người biết, chú Chu cũng là nhắc nhở cho anh biết thôi, chúng ta biết trong lòng là được, đừng để lọt ra ngoài. Anh mới thăng lên Phó Tiểu đoàn trưởng được hai năm, chức vụ của Chu Dương nếu để trống, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, ngoài người trong tiểu đoàn, e là còn có cả người nhảy dù từ tiểu đoàn khác sang nữa."
Nói trắng ra, thành phố B này, con ông cháu cha nhiều lắm, người không có gia thế như anh ngay cả một cơ hội cạnh tranh công bằng cũng khó khăn.
Cố Uyển vâng một tiếng, gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ vào ngực anh, dịu dàng nói: "Em không để bụng chức vụ của anh cao hay thấp, chỉ cần anh bình an là được. Em lúc nào cũng ủng hộ nguyện vọng của anh, chỉ có một điều này thôi, anh không phải chỉ có một mình, anh còn là con trai của ba mẹ, là chồng của em, hứa với em anh sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, bất cứ lúc nào cũng phải đặt an toàn lên hàng đầu."
"Được." Tần Chí Quân cong môi cười.
Người ta thường nói, ôn nhu hương là mộ anh hùng, lời này ướm vào người anh có chút không giống, anh là bởi vì Cố Uyển nên mới muốn trở thành anh hùng của cô.
Ngày đầu tiên sau khi khôi phục huấn luyện của năm mới, Tần Chí Quân đến sân huấn luyện rất sớm, Cố Uyển biết đây là để chuẩn bị ra tiền tuyến.
Tần Chí Quân ra ngoài, cô ở trong ký túc lấy lò luyện đan ra luyện thuốc.
Cô không nhìn ra lò luyện đan này làm từ vật liệu gì, vô cùng tinh xảo, sở dĩ trước đây cô không nghĩ tới sẽ dùng thứ này là bởi vì cô hoàn toàn không thể tưởng tượng hình ảnh một thứ đồ giống như hàng thủ công mỹ nghệ lại gác trên lò than tổ ong.
Trong cuốn bí kíp luyện đan, chủ nhân của bản ghi chép cũng phải luyện hơn một năm, đột nhiên nảy sinh suy nghĩ thử nghiệm mới biết được thứ này không tầm thường. Có thể sử dụng không gian, chủ nhân của bản ghi chép này thực ra chính là cô của kiếp trước, là kiếp nào thì không rõ.
Luyện đan là một việc vô cùng khô khan, Cố Uyển làm theo những bước trong bản ghi và những điều cần chú ý khi luyện chế hồi xuân đan.
Rõ ràng là lần đầu tiên làm việc này, cũng là lần đầu tiên dùng lò luyện đan để chế thuốc, nhưng trong tiềm thức cô lại cảm thấy từng động tác đều rất quen thuộc, thậm chí còn có tiết tấu một cách kỳ lạ, giống như chuyện này đã từng xảy ra hàng vạn lần.
Cố Uyển cảm thấy, thực ra ông trời vô cùng thiên vị cô, thứ cô dùng là thảo dược của hiệu thuốc bình dân nhất, nhưng luyện lò đầu tiên đã thu được đan dược.
Nhìn đồng đồ, ước chừng đã ba tiếng, bất quá so sánh với những gì bản ghi chép ghi lại, một lò đan có thể được tám, chín viên, có lẽ là do thảo dược của cô vẫn chưa đủ nên chỉ được một viên to bằng móng tay.
Lò luyện đan này đúng là huyền diệu như trong quyển bí kíp, thứ đun ra không phải nước thuốc mà tự động biến thành viên thuốc.
Trong ký túc xá tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, không giống mùi thuốc, có chút mùi vị thơm ngát của cỏ cây. Thuốc chế ra rồi, lúc này cô mới phát hiện không có lọ để đựng.
Trong bí kíp có ghi, lọ chứa đan dược tốt nhất là bình ngọc, Cố Uyển nhìn đan được trên tay có chút tức cười, đừng nói là không tìm đâu được bình ngọc, ngay cả khi có, cũng không đựng mấy viên thuốc thành phẩm rẻ tiền không xứng với bình ngọc này.
Cô nghĩ đan dược bình thường bảo quản mấy trăm mấy nghìn năm, sợ trôi mất dược tính mới cần dùng bình ngọc, thuốc này của cô không cần dùng đến.
Trong ký túc xá nhất thời không tìm được lọ đựng thích hợp, cô rửa sạch vỏ hộp đựng hoa quả mấy ngày trước mới ăn xong, tuy rằng so với viên thuốc nhỏ xíu thì cái lọ này quá lớn, nhưng kệ đi, cứ để vậy cũng được.
Hôm nay, Tần Chí Quân dẫn đội ra ngoài, buổi trưa không quay về, Cố Uyển lại luyện thêm hai lò nữa, luyện được tổng cộng ba viên đan dược mới dừng lại.
Có ba viên để thí nghiệm tác dụng chắc là được rồi, Cố Uyển cất lò luyện đan đi, cầm sách lớp 12 lên xem. Đợi đến chạng vạng Tần Chí Quân quay về, Cố Uyển lập tức đưa thuốc thí nghiệm cho anh.
"Em chế thuốc?"
Cố Uyển gật đầu, thuốc là để cho anh dùng, cô không giấu anh.
Tần Chí Quân thấy lạ, từ khi nào vợ anh biết những thứ này?
Anh lấy một viên ra ngắm kỹ, vẻ ngoài thành phẩm rất tốt, nếu cô không nói anh còn tưởng là thuốc đi mua ở hiệu thuốc.
Anh tò mò hỏi Cố Uyển: "Đây là thuốc gì?"
Nói là Hồi Xuân Đan thì quá huyễn hoặc, cô suy nghĩ một hồi rồi nói: "Thuốc Hồi Xuân, em làm theo phương thuốc cổ truyền, có người nói là có hiệu quả chữa thương rất tốt.”
Nghe thấy dùng để trị thương, Tần Chí Quân nghĩ một lát liền hiểu ra, không cần biết thuốc này có hiệu quả hay không, trong lúc anh ra tiền tuyến cô bỏ sách vở nghiên cứu thứ này, khỏi nói cũng biết trong lòng Tần Chí Quân vui vẻ biết bao.
“Vợ anh không những giỏi văn giỏi võ, bây giờ còn bắt đầu học cả chế thuốc, anh phải cố gắng chút nữa mới được "
Anh thích nói lời hoa mỹ khen ngợi Cố Uyển, kết hôn mấy tháng, da mặt Cố Uyển đã bị anh luyện cho dày hơn hẳn, cô cười nắm tay anh dặn dò: "Thuốc này anh tìm con vật nào đó thử xem dược hiệu thế nào."
Tần Chí Quân gật đầu, mặc dù trong mắt anh, vợ mình đáng yêu tài giỏi, nhưng thuốc của cô làm ra, anh vẫn chưa choáng đến nỗi trực tiếp thử trên người.
Cố Uyển không biết Tần Chí Quân thử thế nào, chỉ biết là là ăn cơm tối xong, anh đem ba viên thuốc ra ngoài, hai tiếng sau quay lại, vẻ mặt kích động đến mức không kìm nén được.
Lần đầu tiên luyện thuốc, trong lòng cô cũng tò mò thứ thuốc luyện từ thảo dược bình thường trong những phương thuốc dân gian kia có hiệu quả thế nào, cô hỏi: "Thế nào?"
Tần Chí Quân thử thuốc giúp cô, lại hoàn toàn không ngờ rằng, một tay mơ như vợ anh lại có thể luyện ra loại thuốc tốt như vậy, sự bất ngờ này quá đỗi chấn động, mặc dù biết kết quả đã được một lúc, nhưng đến bây giờ anh vẫn còn kích động.
"Thuốc này của em cầm máu hiệu quả hơn thuốc cầm máu bình thường nhiều, hơn nữa cũng có tác dụng khôi phục vết thương, thời gian anh quan sát không lâu lắm, cũng không so sánh, chỉ dựa vào kinh nghiệm để nhìn thôi."
Cố Uyển nghĩ, nguyên bản phương thuốc Hồi Xuân Đan hoàn toàn không phải chỉ để cầm máu, còn có thể trị được ngoại thương nội thương trong nháy mắt, nhưng mấy gói thuốc rẻ tiền của cô dược lực còn lâu mới đủ điều kiện, vì thế chỉ có thể đạt được hiệu quả như vậy.
Nhìn biểu hiện của Tần Chí Quân, xem ra vẫn tốt hơn thuốc bình thường nhiều.
Tần Chí Quân sợ cô không hiểu ý của anh, nói thêm: "Hiện nay thuốc trên thị trường bao gồm cả thuốc bộ đội dùng, dùng để cầm máu vết thương nhỏ thì vẫn có hiệu quả nhưng lúc xuất huyết nặng thì thuốc cầm máu không có tác dụng, rất nhiều chiến sĩ bị thương chưa đợi được cơ hội chữa trị đã hy sinh. Thuốc này của em, cầm máu vết thương nặng cũng rất nhanh, có thể tranh thủ thời gian cứu chữa, nói thẳng ra, trong lúc quan trọng có thể là thứ có tác dụng đoạt mạng từ tay Diêm Vương."
Đoạt người từ tay Diêm Vương, tốt đến Tần Chí Quân rất phấn khởi, vô thức thốt ra những câu này, trên chiến trường anh đã thấy quá nhiều chiến hữu ngã xuống, cho nên lúc thử thuốc thấy có hiệu quả mới kích động như vậy. Không phải vì bản thân anh, mà là theo bản năng nghĩ tới loại thuốc này có thể giảm biết bao tỷ lệ thương vong cho chiến sĩ toàn quân đội.
Anh không biết rằng, Cố Uyển đã vốn lưu ý đến điều này, cô kéo tay Tần Chí Quân, nói: "Loại thuốc có hiệu quả này, em không có biện pháp thực hiện sản xuất lượng lớn được.”
Dược liệu bình thường có thể có được tác dụng như vậy, một là do phương thuốc kỳ diệu, quan trọng nhất vẫn là công hiệu của lò luyện đan kia.
Nếu dựa vào lò luyện đan thì không thể sản xuất số lượng lớn được.
Cô không giải thích tại sao, chỉ là đem sự thật này nói ra.
Tần Chí Quân sửng sốt, suýt chút nữa thì buột miệng hỏi lý do. Sau đó rất nhanh anh đã nghĩ tới vợ mình có nhiều bí mật, bèn kìm lại những lời định thốt ra miệng.
Thuốc tốt như vậy mà lại không mở rộng sản xuất được, trong lòng anh có chút tiếc nuối, nhưng vợ anh không nói nguyên nhân.
Cố Uyển thấy Tần Chí Quân không hỏi gì, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nhỏ giọng nói: "Mấy ngày này em sẽ cố gắng chuẩn bị nhiều một chút, lúc anh ra tiền tuyến thì mang theo, như vậy em mới yên tâm."
Tần Chí Quân đã sớm đoán ra vợ anh nghiên cứu thứ này là vì mình, lúc này chính tai nghe thấy lại càng cảm động hơn. Anh không nói cảm ơn, bởi vì lúc này anh cảm thấy chỉ cúi đầu cảm ơn thì bình thường quá, chỉ đem những điều này nhớ kỹ trong lòng.
Cố Uyển không ngừng đẩy nhanh tốc độ, trước khi Tần Chí Quân xuất phát, luyện hết mười hai túi dược liệu, được mười hai viên Hồi Xuân Đan, cô cân nhắc, chia ra làm hai lọ, một lọ mười viên, một lọ đựng hai viên.
"Lần này anh Chu Dương cũng ra tiền tuyến, em nghĩ rồi, anh đem hai viên này bảo anh ấy mang theo, anh ấy và chị Tử Quân đối xử với chúng ta rất tốt, hai anh đều ra tiền tuyến, trong tay có thuốc tốt như vậy không cho anh ấy một phần em cũng cảm thấy thẹn.”
Tần Chí Quân nhận lấy hai lọ thuốc, cảm thấy Cố Uyển thật mềm lòng, người ta đối xử tốt với cô, cô đều ghi nhớ trong lòng.
Anh không đồng ý vội, hỏi cô: "Phía Chu Dương thì còn được, nhưng nhà họ Chu và nhà họ Giang sau lưng anh ấy nếu như biết thuốc này có hiệu quả ra sao, chắc cũng sẽ nghĩ giống như anh hôm đó, hy vọng có thể dùng trong quân đội. Thuốc này của em không thể sản xuất lượng lớn, em có từng nghĩ nếu nhà họ Chu hỏi, em sẽ trả lời ra sao chưa?"
Anh không hỏi nguyên do, chỉ nhắc nhở cô cần nghĩ sẵn cách đối phó.
Cố Uyển bảo anh mang thuốc cho Chu Dương dùng, đương nhiên là đã nghĩ tới.
Cô nói với Tần Chí Quân: "Nếu như bọn họ có ý nghĩ này, anh nói cho anh ấy biết, chế thuốc này cần dược liệu lâu năm, sản xuất chút ít không thành vấn đề, nhưng sản xuất số lượng lớn thì không được."
Thực ra cô đã nghĩ tới, nếu không có lò luyện đan thì dùng dược liệu lâu năm chế theo phương thuốc này, hiệu quả của thuốc có lẽ cũng gần bằng thuốc cô luyện lần này.
Lời này vốn dĩ là để Tần Chí Quân nói lại với nhà họ Chu lúc bị hỏi.
Lúc này Tần Chí Quân hoàn toàn tin tưởng, hóa ra nguyên nhân không sản xuất số lượng lớn được là như vậy. Trong lòng anh suy xét, vợ làm cho mình chỗ thuốc ấy không biết đã bỏ vào đó bao nhiêu tiền, ban đầu anh cảm thấy tiền lương của mình còn cáng đáng nổi, bây giờ thì cảm thấy không thể đủ rồi.
Bọn họ xuất phát vào đêm rằm tháng Giêng, trước khi đi anh không để Cố Uyển đi tiễn, ấn cô lên giường hôn một cái lên trán, bảo cô ngoan ngoãn đợi anh về, dặn dò cô phải chăm sóc bản thân thật tốt,
Ngay đêm đó, mười chiếc xe tải quân đội chạy ra khỏi quân khu, quân tác chiến tiểu đoàn một xuất phát hướng về biên giới.
Tần Chí Quân và Chu Dương cùng ngồi trong buồng lái một chiếc xe, anh đưa hai viên thuốc Cố Uyển đã để riêng cho Chu Dương, nói: "Thuốc Hồi Xuân vợ em chế, cầm máu và khôi phục vết thương cực kỳ tốt, cô ấy bảo em đưa cho anh hai viên mang bên mình."
Chu Dương nghe như nghe sách trời vậy: "Ai? Cố Uyển biết chế thuốc?"
Tần Chí Quân thích khoe vợ, nhưng chế thuốc là việc mà ai cũng biết được sao? Đùa gì vậy?
Tần Chí Quân nghiêng người lại gần, nói: "Nếu anh không tin có thể bắt con vật nào đó còn sống thử xem, nhưng em nói cho mà biết, thuốc này phải dùng dược liệu lâu năm mới chế ra được đấy, một phần chỉ chế được một viên, quý giá lắm, trước đây không biết, đem đi thí nghiệm hết ba viên, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy xót."
"Còn thử rồi à? Tốt lắm thật hả?" Chu Dương mở lọ ngửi ngửi, sau đó lại quan sát tỉ mỉ, đương nhiên không nhìn ra cái gì.
Tần Chí Quân nói: "Em từng thử rồi mà anh còn không tin, cất kỹ đi, vợ em lo súng đạn chiến trường không có mắt, cô ấy thân với chị dâu, có đồ tốt cũng phải chia cho anh."
Nghe Tần Chí Quân nhắc đến vợ mình, Chu Dương chợt nhớ tới mùa đông năm ngoái Cố Uyển gọi điện đến phòng làm việc nói cô đã vào trường trung học YL. Lúc ấy vợ anh ấy có nói, Cố Uyển tự chế ra một loại thuốc Đông y, sau khi bôi lên da, màu sắc có thể đen đi, còn có thể trở nên sần sùi, rửa nước cũng không sạch.
Lúc đó Phương Tử Quân nói Đông y quá thần kỳ, còn có phương thuốc kỳ quái như vậy.
Đúng vậy, đã qua một thời gian dài, anh cũng không thật sự nhìn thấy nước da thay đổi của Cố Uyển, nên hoàn toàn không nhớ kỹ chuyện này.
Hôm mùng ba tiễn Tần Chí Quân và Cố Uyển ra về, Chu Dương hình như còn nghe thấy mẹ mình hỏi Tử Quân, nói năm ngoái thấy da Cố Uyển vẫn chưa đẹp lắm, sao ra Giêng lại mịn màng căng mọng như vậy.
Phương Tử Quân đem chuyện Cố Uyển dùng thuốc Đông y thay đổi nước da che lấp vẻ bề ngoài nói ra, mẹ nghe xong còn khen Cố Uyển một phen.
Vẻ mặt Chu Dương nghiêm túc, nói cảm ơn Tần Chí Quân, cất thuốc đi thật kỹ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]