Chương trước
Chương sau
Nhà họ Chu chuẩn bị bữa tối cho bọn họ rất chu đáo, trừ những món thích hợp cho người bệnh ăn, còn có nồi canh gà hầm đến thơm nồng.

Lúc này cô đã lấy lại tinh thần, không chịu để anh ra tay, giúp anh múc canh thêm cơm, rất cần mẫn.

Tần Chí Quân cũng tùy cô, hai người ngồi một chỗ, dùng bữa tối đến mức ấm áp thoải mái.

Cố Uyển rửa sạch hộp giữ nhiệt rồi cất đi, lúc này cô mới nhìn thấy góc tường có thêm mấy món đồ. Thứ ở cuối giường là ông Giang mang đến hôm nay, cô có biết, còn cái đặt ở một bên khác từ đâu ra thế nhỉ?

Cô nghi ngờ nhìn Tần Chí Quân, Tần Chí Quân cười nói: “Bà Phương và con trai bà ấy đến tặng.”

Không nói là mang đến khi cô đang ngủ, may mà Cố Uyển cũng không hỏi tỉ mi.

Anh nói: "Anh thấy trong đó có tổ yến, thứ đó bổ, chỗ chúng ta hình như ít thấy, em lấy ra lát nữa ăn đi.”

Cố Uyển vừa ăn cơm xong làm sao ăn nổi nữa, nhưng có chút tò mò không biết nhà họ Phương tặng những gì, bèn qua đó xem thử, kết quả trong cái túi đầu tiên tiện tay mở ra đã nhìn thấy mấy xấp đại đoàn kết.

Cô gần như nghi ngờ mình đã nhìn nhầm, mấy xấp được đặt nằm nghiêng, cô lấy ra một xấp, thật đúng là vậy, mỗi tờ mệnh giá mười tệ.

“Tần đại ca, anh nhìn xem." Cô xách đồ qua.

Tần Chí Quân nhướng mày, con dấu tiêu chuẩn của ngân hàng, một xấp là một ngàn tệ. Lấy túi đếm, có khoảng năm xấp.

Đây là khái niệm gì, bấy giờ cũng chẳng được mấy hộ gia đình thu nhập hơn mười mấy ngàn tệ, lại nhìn những thứ khác mà nhà họ Phương mang đến, còn ổn, đều là đồ ăn và đồ bổ. Anh xách túi tiền nói: “Anh ra ngoài một chuyến.”

Cố Uyển biết anh muốn trả tiền lại cho nhà họ Phương, liền gật đầu, số tiền lớn như vậy, quả thật không dám nhận.

Nhưng mười mấy phút sau Tần Chí Quân lại xách túi trở về, Cố Uyển nghi ngờ nhìn anh: “Sao lại mang về rồi?”

Tần Chí Quân lắc đầu, nói: “Nhận đi, hôm nay ông Giang qua đó nói đến lai lịch của Hồi Xuân Hoàn, Tư lệnh Phương khăng khăng nói đây là tiền để mua hai viên thuốc kia.”

Nguyên văn lời của ông ấy là, cứu một mạng của tôi, có làm thế nào cũng giá trị hơn năm ngàn tệ nhiều.

Cố Uyển có chút ngơ ngác, tiền vốn hai viên thuốc kia của cô, đại khái, chỉ khoảng 5 mao thôi mà...

Lời nói dối này hơi lớn rồi.

Đột nhiên có được số tiền lớn như vậy, cô nhất thời hơi ngây ngốc. Đến tối khi chuẩn bị đi ngủ, cảm thấy để ở đâu cũng không an toàn, suy nghĩ liệu trong bệnh viện có trộm, hoặc là chuột hay không?

Tần Chí Quân cảm thấy nếu trộm vào đây có lẽ sẽ không ra được nữa, còn chuột à, anh lấy hộp sắt đựng bánh quy từ trong đống quà kia ra, đổ bánh quy lấy bao nilon gói lại, rồi cất mấy xấp tiền vào trong.

Sau khi hai người tắm rửa xong, Cố Uyển kiểm tra cửa nẻo đàng hoàng lại một lượt, cuối cùng nhét hộp sắt hình chữ nhật kia dưới gối mới cảm thấy an toàn.

Tần Chí Quân bất động thanh sắc nhìn cô khóa cửa đóng cửa sổ, chờ khi cô đến bên giường mới một tay đem người ôm lấy: “Đã làm xong hết rồi, ngủ sớm một chút.”

Ngủ mà anh nói không phải ngủ, chẳng qua là bù đắp lại lúc ban chiều chưa bắt nạt đủ mà thôi.

Hơn một tháng không gặp sao có thể không nhớ được, bạn nói anh bị thương à? Trên thực tế Cố Uyển dựa theo số bữa ăn của ngày hôm nay cho anh uống ba viên Hồi Xuân Hoàn, bây giờ ngay cả cảm giác đau cũng rất nhẹ.

Cố Uyển chỉ có thể cảm thấy may mắn vì giường trong phòng bệnh của cán bộ cao cấp không phải loại giường sắt trong phòng bệnh bình thường, nếu không ngày mai cô không cần ra khỏi cửa phòng, cũng xấu hổ đến chết.

Sáng sớm hôm sau, Tần Chí Quân thử tự mình cử động vai phải, vào nhà vệ sinh cởi đồ ra, tháo từng vòng băng gạc quấn quanh, tỉ mỉ nhìn vào gương, vết thương vốn dữ tợn ở đầu vai, lúc này đã lên da non màu hồng phấn.

Anh nhanh tay quấn băng gạc lên buộc chặt lại, mặc áo xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc. Hơn sáu giờ gọi Cố Uyển dậy nói muốn xuất viện, khiến Cố Uyển nghe mà ngơ ngác.

Anh nhéo mũi Cố Uyển, đến gần tai cô nói: “Ai bảo em ngốc nghếch ngày hôm qua cho anh uống ba viên thuốc, trước đó anh tự đã uống một viên trên trực thăng, tổng cộng bốn viên, vừa nãy anh đã nhìn qua, vết thương đã bắt đầu lên da non rồi."

Cố Uyển vẫn không hiểu lắm, anh lắc đầu, nói: “Vết thương như vậy trong tình huống bình thường mà nói, không đến mấy tháng sẽ không lành lại được. Một ngày đã hồi phục đến mức độ này đừng nên để người khác biết sẽ tốt hơn.”

Cố Uyển trố mắt, đến lúc này mới thật sự hiểu rõ đan dược mà mình luyện là sự tồn tại như thế nào đối với trình độ y tế ở thời đại này.

Trước khi xuất viện, Tần Chí Quân đến phòng bệnh của Tư lệnh Phương một chuyến, Tư lệnh Phương sắp xếp lính cảnh vệ đưa họ về nơi đóng quân. Không đến mấy ngày sau, Phương Trí Trung chuyển đến bệnh viện mà cô em vợ Tần Nhã Lan của ông ấy làm việc, bác sĩ chữa trị chính cũng đổi thành người nhà mình.

Cố Uyển và Tần Chí Quân trực tiếp trở về khu nhà tập thể. Sau khi trở về chuyện đầu tiên là đến phòng làm việc gọi điện cho nhà họ Chu, người nhận điện thoại là Phương Tử Quân, Tần Chí Quân nói đã xuất viện, cám ơn chị ấy đã chăm sóc, lại nhờ chị ấy giúp Cố Uyển xin nghỉ phép một tuần ở trường học.

Phương Tử Quân hiểu rõ tình hình của anh, hơn nữa thành tích Cố Uyển lại xuất chúng, năng lực tự học mạnh mẽ, chị ấy xin nghỉ phép giúp là chuyện rất đơn giản, bên mỉm cười đồng ý.

Hôm qua Chu Học Binh nghe Chu Trường An nói Cố Uyển đến bệnh viện, và Tần Chí Quân quả nhiên bị thương trở về, còn nói chọn lúc nào đó đến thăm, thì người đã về mất rồi.

“Chú nói vết thương nặng như vậy, sao cháu không ở bệnh viện mà chạy về nhà làm gì, nếu bị nhiễm trùng thì không phải chuyện đùa đâu.”

Tần Chí Quân phất tay, nói: “Ở bệnh viện mỗi ngày cũng chỉ bôi mấy loại thuốc đó thôi, cháu mang thuốc và băng gạc về rồi, cũng là lính già mười năm, còn gì không rõ khi xử lý mấy vết thương ngoài da này nữa, ở bệnh viện chỗ nào cũng bất tiện.”

Nghe qua cũng rất có lý, Chu Học Binh dặn dò anh nghỉ ngơi đàng hoàng, loại tình huống này trong quân khu sẽ cho dưỡng thương một tháng, sau đó nếu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục cũng sẽ không sắp xếp huấn luyện cường độ cao. Nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, ông lại giải thích: “Chú thật sự không ngờ, nửa đêm vợ cháu nằm mơ vậy mà lại là sự thật, nếu biết, chú đã gọi điện cho tiền tuyến. Không ngờ hôm đó vợ cháu lại tự mình đi bộ đến thành phố B."

Tần Chí Quân tỏ vẻ thấu hiểu: “Mấy chuyện nằm mơ này có ai lại coi là thật đâu, cũng chỉ trùng hợp mà thôi, nếu người nhà nào cũng nói vậy, công việc Chính ủy của chú phải làm thế nào nữa.”

Hai người trò chuyện vài câu về tình hình tiền tuyến, rồi Tần Chí Quân mới trở về nhà mình.

Thời gian chớp mắt trôi qua ba ngày, nhóm người Chu Dương chi viện tiền tuyến đã trở về nơi đóng quân. Chu Dương đến thăm Tần Chí Quân, còn chuyển lời của ông ngoại anh ấy, loại thuốc Cố Uyển đưa ra đã được thử nghiệm có hiệu quả gấp bốn lần so với các loại thuốc trị thương thông thường trên thị trường, chuyện lớn như vậy, anh ấy đã trực tiếp báo cáo cho phía đại thủ trưởng rồi.

Không thiếu được khen ngợi hai vợ chồng giác ngộ cao, cũng không biết anh ấy bàn bạc thế nào, cuối cùng quyết định phần thưởng cho Cố Uyển vì đã tặng phương thuốc kia là một căn tam tiến tứ hợp viện ở trung tâm thành phố B.

Tam tiến tứ hợp viện là khái niệm gì. Cố Uyển không hiểu rõ lắm về thành phố B, Tần Chí Quân lại ở đây mười mấy năm, nghe thấy tin này liền ngơ ngác.

Chu Dương nói: "Đừng xem thường căn tứ hợp viện này, ông ngoại tôi nói, đó vốn là phủ đệ của quan to tam phẩm, tu sửa tinh tế bảo tồn cũng rất tốt, ở đoạn đường kia với tòa nhà lớn cỡ đó, lúc này không có 30 vạn sẽ không mua được đâu."

Cũng là vận may của bọn họ, quốc gia vào lúc này, thật sự tiền tài không có bao nhiêu nhưng phương thuốc tốt như vậy, cho ít quá cũng không thích hợp, cho nhiều quá thì nơi nào cũng thiếu tiền gánh nặng rất lớn. Ngược lại căn nhà như thế lại thu hồi rất nhiều, còn để trống ở đó.

Khi thấy đại thủ trưởng đắn đo nên tặng phần thưởng thế nào, ông Giang đã ở bên cạnh cổ vũ, nói hai đứa nhỏ đều sinh ra ở vùng nông thôn phía Nam, không có chỗ dựa ở thành phố B, vốn dĩ có thể truyền lại phương thuốc cho đời sau lấy lợi ích lớn, nếu giữ trong tay con cháu các đời sẽ ăn xài không hết. Thế nhưng, một cô gái mới mười chín tuổi, vì chồng làm lính nên thông cảm cho người lính bước đi trên đầu mũi dao, thật không dễ dàng gì, nghĩ cũng không nghĩ đã giao phương thuốc cho quốc gia. Chi bằng xem xét cho một nơi ở yên ổn, để hai đứa nhỏ cũng có gốc rễ ở thành phố B.

Đại thủ trưởng vừa nghe đã mỉm cười, chuyện này đơn giản, bảo người mang tài liệu đến, lôi kéo ông Giang cùng nhau chọn một nơi ngay tại chỗ. Có câu nói truyền lại phương thuốc cho các đời sau của ông Giang, đại thủ trưởng chọn nhà cũng hào phóng hơn nhiều, cứ như vậy căn nhà lớn ba sân đã sang tên cho Cố Uyển.

Chu Dương đưa giấy tờ nhà đã sang tên cho Cố Uyển, bảo cô cất kỹ, để tránh nổi bật tốt nhất qua mấy năm nữa hãy dọn vào ở.

Có nhà rồi, hộ khẩu của cô cũng có thể chuyển đến đây. Chỉ mới nửa năm ngắn ngủi, Cố Uyển từ một người ngoài, lắc mình trở thành người thành phố, có một căn nhà lớn ba sân ở thành phố B, căn nhà trị giá 30 vạn tệ, vợ chồng son nghĩ cũng không dám nghĩ.

Chu Dương vỗ vai trái của Tần Chí Quân, cười nói: “Giờ thì cậu giàu hơn anh rồi, qua mấy năm nữa thu dọn xong để hai căn phòng khách cho anh và vợ anh nhé, anh cũng muốn hưởng phúc của quan lớn tam phẩm năm đó.”

Vận may này thật là, ngay cả người như Chu Dương, sinh ra có thứ gì tốt mà chưa từng thấy, cũng không thể không hâm mộ.

Tần Chí Quân lấy lại tinh thần, tất nhiên phải nhờ ông Giang đại diện cảm ơn phần thưởng của đại thủ trưởng, lại thành tâm thành ý cám ơn ông Giang một phen. Hôm đó ông ấy nói sẽ không để vợ anh thiệt thòi, anh còn tưởng chỉ là một khoản tiền thêm mấy loại như giấy khen, làm sao cũng không thể ngờ sẽ là món quà lớn như vậy.

Trong đó nguyên nhân lớn nhất phải nói đến sự trợ giúp ông Giang, nếu không đại thủ trưởng sẽ biết anh là ai à, cống hiến phương thuốc, phát cho cậu tờ giấy khen cậu cũng nên biết ơn mà đóng khung trân trọng nó cả đời.

Chu Dương không mang phương thuốc đi, bảo Cố Uyển trưa thứ hai đi cùng Phương Tử Quân đến đại viện một chuyến đích thân đưa cho ông ngoại anh ấy. Đồ như vậy, ai cũng sẽ tránh tị hiềm, cũng chỉ có ông Giang ở vị trí đủ cao, lại là việc một tay ông ấy lo liệu nên mới không cần tránh hiềm nghi.

Sau khi tiễn Chu Dương đi, hai người ngồi đối diện nhau, nhìn căn phòng vẫn còn chút hốt hoảng.

Bởi vì một phương thuốc, đầu tiên là được năm ngàn tệ từ chỗ tư lệnh Phương, coi như đã kết giao với nhà họ Phương. Lúc này ngay cả nhà lớn ở thành phố B cũng có, giá trị ba trăm ngàn tệ, Tần Chí Quân tính toán tiền trợ cấp của mình, ước chừng muốn kiếm được khoản này cũng phải ba trăm năm...

Anh lại nhìn Cố Uyển, cảm thấy cô vợ nhà mình lúc này toàn thân đều là hơi thở thần tài.

Vợ chồng hai người lặng lẽ phát tài, ngày tháng nên sống thế nào thì sống thế đấy. Hôm Thứ năm, Tần Chí Quân chạm mặt Hạ Quân sống ở kế bên nhà anh.

Chuyện hàng xóm mới là Hạ Quân, Cố Uyển đã quên nói với anh, cho nên đến lúc này Tần Chí Quân mới biết.

Trong tay Hạ Quân cầm mấy chữ hỷ đỏ mới mua về và một xấp thiệp mời, vui tươi hớn hở nói với Tần Chí Quân thứ bảy anh ta kết hôn, tổ chức tiệc ở khách sạn lớn Kinh Tây thành phố B, mời vợ chồng hai người đến uống rượu mừng.

Nói rồi còn đưa thiệp cưới thiếp vàng, thiệp cưới thiếp vàng ở chỗ này rất hiếm thấy, Tần Chí Quân mỉm cười nhận lấy, nói nhất định sẽ đến dính chút không khi vui mừng.

Anh mở thiệp cưới ra nhìn tên cô dâu, Tống Tử San.

Tần Chí Quân nhướng mày, lại nhìn Hạ Quân vào căn phòng kề sát bên phải nhà mình, thầm nói nghiệt duyên gì thế này, còn trở thành hàng xóm.

Nhưng anh cũng không để trong lòng, với anh mà nói Hạ Quân là đồng đội trong một tiểu đoàn, lần đó cũng vì bị Tống Tử San ngăn lại tỏ tình anh mới nhớ tên cô ta, cũng chỉ là người không quan trọng mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.