Trong căn biệt thự nhỏ của Tiêu Vũ Phi, nhóm nhỏ năm người đang ăn liên hoan, đều là những chàng trai mười tám mười chín tuổi. Thêm việc Tiêu Vũ Phi là gia chủ không thiếu tiền nên đã gọi khách sạn đặt một bàn đồ ăn thịnh soạn, lại phối thêm rượu ngon mà ông cụ đưa đến, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Đinh Văn Quân và Hạ Mẫn cũng tham gia, hai cô gái uống rượu vang đỏ. Phương Ngạn cả đêm không nói gì, cầm ly rượu vang làm tổ trên ghế uống một hai ngụm, không biết đang suy nghĩ gì.
Bọn họ hễ uống rượu là bắt đầu bàn luận về mấy chuyện gần đây khiến bọn họ ngưỡng mộ. Hai năm trước cải cách mở cửa, chuyện làm ăn ở phương Nam rất sôi nổi, mấy năm nay thành phố B cũng bắt đầu phát triển, ai nấy đều mở công ty cửa tiệm tư nhân.
Ví dụ như mấy người trong đại viện bọn họ, năm ngoái con gái nhỏ của ông Giang đã mở một công ty thời trang ở thành phố B, Chu Tĩnh lớn hơn bọn họ mấy tuổi đã đi theo dì nhỏ anh ta học tập, không đi bộ đội mà một mình chạy đến phương Nam mở khách sạn, kiếm được không biết bao nhiêu là tiền.
Hâm mộ người khác xong, lại nhớ đến trong nhóm bọn họ có mấy người còn mấy tháng nữa là tốt nghiệp, Hạ Tam hỏi: “Anh Ngạn, Vũ Phi, sau khi tốt nghiệp hai người định chọn binh chủng nào?"
Con cháu trong đại viện, sau khi tốt nghiệp cấp ba phần lớn đều đi lính, điều khác biệt duy nhất là mọi người lựa chọn binh chủng không giống nhau. Bạn nói mấy năm nay có Đại học sao? Hoàn toàn không cần suy xét, ít nhất mấy người bọn họ không ai có thể thi đậu bằng bản lĩnh của mình.
Tiêu Vũ Phi bĩu môi: “Làm lính gì chứ, ông đây cũng đi kinh doanh, tiền kiếm được trong tay còn nhiều hơn là đi lính.”
Đinh Văn Quân nhíu mày, nói: “Nói lung tung gì đó, nếu không muốn tham gia quân ngũ thì em thi đại học đi, sau khi tốt nghiệp thì bước vào con đường chính trị. Có ông ngoại và các chú sau lưng làm chỗ dựa cho em thì sau này tiền đồ vô hạn. Nếu không thì ngoan ngoãn tham gia quân ngũ, dù sao lăn lộn mấy năm rồi đợi chuyển nghề làm quan cũng không muộn."
“Em không có ham thích gì với tham gia quân ngũ, càng không muốn Chính ủy Tiêu nhúng tay vào chuyện của em. Không có ông ta em cũng có thể sống tốt.” Bởi vì Chính ủy Tiêu mà Tiêu Vũ Phi sinh ra tâm lý chán ghét với việc tham gia quân ngũ. Nhưng thường ngày cậu ta ngang ngược như vậy, thế mà lại vô cùng tốt tính với chị gái, ít nhất là bằng lòng giải thích một câu.
“Hơn nữa, chút đồ vật và nhân mạch của ông ta, hai người trong nhà kia không biết là trông chặt đến cỡ nào, em dùng cũng cảm thấy chán ghét."
Đinh Văn Quân nghẹn lời, ngửa đầu uống một ngụm rượu vang đỏ. Tính tình hai chị em đều như nhau, thẳng tính, nhưng không phải đều chịu thiệt sao.
Cô ấy vốn tên Tiêu Văn Quân, nhưng mà sau khi người kia bước vào cửa, cách làm việc của ba cô ấy càng lúc càng khiến cô ấy thất vọng, trong lúc tức giận cô ấy đã sửa họ lại thành họ ngoại. Nhưng mà làm vậy chẳng qua chỉ khiến ba cô ấy khó chịu một lúc, sau khi bị xúi giục quan hệ giữa hai ba con họ càng thêm xa cách.
Ly rượu đặt lên bàn tạo ra tiếng vang lớn, tâm trạng Đinh Văn Quân lại tệ đi: “Nếu em không cần chẳng phải càng lợi cho hai mẹ con kia sao.”
“Em đi tranh, hai mẹ con kia liền không vơ vét được sao? Nếu Chính ủy Tiêu tỉnh táo thì chúng ta cũng sẽ không ở nhà ông ngoại hơn phân nửa thời gian, đi tranh đi đoạt cuối cùng người thiệt không phải là bản thân hay sao? Không có ông ta em cũng có thể thành công, thế giới này chung quy vẫn không giống nhau. Em bước vào thương trường, còn Chính ủy Tiêu à, em đợi đến ngày ông ta hối hận. Ghét bỏ con ruột nhưng lại vui vẻ đi nuôi con cho người ta, vậy nuôi đi.”
Bầu không khí vốn đang náo nhiệt bỗng chốc lặng thinh bởi chuyện xấu của nhà họ Tiêu, Hạ Tam bưng chén rượu hoà giải: “Đúng vậy đúng vậy, Vũ Phi chúng ta đi kinh doanh cũng tốt lắm. Nhà tôi chỉ có mình tôi, nếu không nhập ngũ thì ba tôi sẽ đánh tôi gãy chân, không thể cùng nhau khởi nghiệp được. Nhưng mà Vũ Phi cậu đã nghĩ muốn làm gì chưa, nếu không đủ tiền thì tiền riêng của anh em đều đưa cho cậu.”
Cậu ta vừa nói vậy, Hạ Mẫn cũng bưng ly rượu đứng lên, nói: “Đúng vậy, Tiêu Vũ Phi, vốn riêng của em đều cho anh, sau này bớt mua quần áo là được.”
Trần Tuấn cười rộ lên: “Cục Than Nhỏ quả trượng nghĩa, tới tới tới, thêm tôi nữa. Vũ Phi cậu kinh doanh cho tốt, đợi cậu phát tài tôi sẽ được hưởng lây rồi."
Mọi người ủng hộ sôi nổi, Phương Ngạn bỗng nhiên nói: “Thêm tôi nữa đi, không phải góp vốn, chúng ta cùng nhau làm."
Câu này giống như quả bom, Phương tư lệnh chỉ có một mình cục cưng bảo bối là cậu. Cậu không đi lính mà lại đi làm ăn. Hạ Tam run run, Phương tư lệnh chắc sẽ chặt nửa chân cậu ấy thôi nhỉ.
“Anh Ngạn đang nói giỡn hả?"
Phương Ngạn liếc cậu ta một cái, nói giỡn làm gì, nói thêm một chữ thôi cũng thấy phiền.
“Đi lính quá mệt, đi làm ăn buôn bán cũng khá tốt.”
Đinh Văn Quân ôm mặt, lỡ chú Phương biết em trai cô ấy khiến A Ngạn lầm đường lạc lối, không biết có phải sẽ đánh thằng nhóc một trận hay không.
Nhóm người nói chuyện sôi nổi, liên hoan đến mười hai giờ đêm mới giải tán. Đinh Văn Quân tất nhiên là sẽ ở lại đây, Tiêu Vũ Phi lái xe của Phương Ngạn đưa Hạ Mẫn trở về đại viện không quân.
Sau khi Tiêu Vũ Phi đưa Hạ Mẫn trở về rồi mới hỏi: “A Ngạn, người gặp hôm nay chính là Cố Uyển phải không, sao cậu lại không cho tôi chào hỏi?"
“Là Cố Uyển.”
Phương Ngạn ngồi trên ghế lái phụ, tối nay uống hơi nhiều. Nghe cậu ta nhắc đến Cố Uyển, đôi mắt hơi mơ màng cũng nói nhiều hơn một chút.
“Cô ấy đã kết hôn, gả cho một phó tiểu đoàn trưởng.”
Bánh xe ma sát trên mặt đường tạo ra âm thanh chói tai, xe jeep đột ngột dừng lại. Lúc này thành phố B gần như không thấy bóng xe nên không lo đột ngột dừng gấp sẽ xảy ra tai nạn.
“Cậu nói ai kết hôn?”
“Cố Uyển." Giọng nói Phương Ngạn rất nhỏ, thoáng vẻ cô đơn.
“Mẹ nó!”
Tiêu Vũ Phi đấm vào ghế lái, cuối cùng cũng biết tại sao hôm nay Phương Ngạn lại khác thường.
Phương Ngạn ngang ngược không? Phương Ngạn mười hai tuổi rất ngang ngược, sau khi đánh cho đám trẻ trong đại viện lục quân phục tùng thì cũng khiến cho những đứa ở đại viện khác chạy biến.
Phương Ngạn hư đốn không? Không hư đốn, không hút thuốc lá, không uống rượu, không ăn chơi. Không phải cậu ngoan ngoãn mà là không muốn phí sức, bản tính lười biếng.
Hễ có chuyện gì đều lười so đo, mọi chuyện đều lười để bụng. Ngoại trừ người nhà và mấy anh em kết nghĩa từ nhỏ luôn đi sau mông cậu ấy là những người cậu để tâm, thì bạn có thấy cậu ấy xem trọng ai chưa?
Nhưng Tiêu Vũ Phi thấy được, trên đời này thực sự có nhất kiến chung tình. Ngày đó tại cửa hàng nội thất, cả đám bọn họ chỉ cảm thấy Cố Uyển xinh đẹp, nhưng đó cũng chỉ là phản ứng bình thường của đám thanh niên trẻ tuổi khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp muốn huýt sáo chọc ghẹo một hai câu mà thôi, nhưng Phương Ngạn thì không phải vậy.
Xưa giờ cậu ấy không phải là người sẽ dừng bước vì nhìn thấy một gái, cũng chưa bao giờ chủ động phí sức muốn tìm một cô gái chỉ nhìn thấy thoáng qua một lần.
Bạn nghĩ xem tại sao mấy người bọn họ lại tích cực tìm người trong hai lần đó như vậy, bởi họ đều nhìn ra được Phương Ngạn động lòng rồi.
Nhưng Cố Uyển kết hôn?
Tiêu Vũ Phi muốn nói là phó tiểu đoàn trưởng gì chứ, đoàn trưởng cũng không có tác dụng.
Thành phố B có thanh bình không? Càng tiến lên trên một bậc càng không yên ổn, hoành đao đoạt ái ít lắm sao? Dựa vào đâu mà cả đêm ôm ly rượu ngây ngốc uống, thích thì đoạt đi.
Nhưng mấy người đi theo Phương Ngạn lăn lộn thật ra không khốn nạn như vậy.
Cuối cùng không nói được gì hết.
“Cậu... Tính thế nào.”
Thằng nhóc Phương Ngạn này, cho dù là thất tình cũng yên lặng lười biếng không làm loạn ầm ĩ.
Thất tình gì chứ, mẹ nó ngay cả yêu đương còn chưa kịp làm.
Tính thế nào à?
Cậu sửng sốt vài giây, gằn từng chữ một nói: “Che chở, cách xa.”
Tần Chí Quân giống như một thợ săn, rất cảnh giác, cậu cong môi cười khổ một tiếng.
“Là cô ấy tự bôi đen mặt mình. Bởi vì đã kết hôn nên không muốn gặp phiền phức, khi vào trường học chúng ta liền cố ý làm cho bản thân xấu đi.”
“Dì nhỏ tôi nói cô ấy rất thông minh, cũng là nghĩa vụ.”
“Vị Phó Tiểu đoàn trưởng Tần kia, đặt cô ấy trên đầu quả tim mà yêu thương, cầm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.”
“Phó Tiểu đoàn trưởng Tần kia đã cứu ba tôi một mạng, lúc ba tôi ra tiền tuyến là anh ta đã chắn đạn cho ba tôi.”
“Cố Uyển cũng vậy……"
Tiêu Vũ Phi biết cậu ấy đã say rồi.
Bình thường đâu có nói nhiều như vậy đâu.
Phương Ngạn đúng thật là đã say, nhưng dù say rồi thì cậu vẫn nuốt xuống chuyện liên quan đến thuốc Hồi Xuân Hoàn theo bản năng.
Tiêu Vũ Phi lái xe về nhà họ Phương, Phương Ngạn nằm ngủ ngon lành trên ghế phụ. Cậu ta cam chịu cõng Phương Ngạn đến gõ cửa nhà họ Phương.
Người thất tình là lớn nhất, yêu đơn phương thất bại, thảm nhất chính là có khả năng Cố Uyển cái gì cũng không biết. Thôi, chiếu cố một chút đi.
Sáng hôm sau, các chiến sĩ nơi đóng quân mỗi ngày bắt buộc phải tiếp tục khóa huấn luyện. Lúc tiếng chuông rời giường vang lên, mỗi người đều thức dậy trong tiếng chuông, người nhà ở đại viện bên này cũng không ngoại lệ.
Nói ra thì cũng có ngoại lệ, Phó Tiểu đoàn trưởng Hạ tân hôn được nghỉ phép, lúc này cửa phòng đóng chặt.
Phó Tiểu đoàn trưởng Tần sao? Phó Tiểu đoàn trưởng Tần đang dưỡng thương, lúc này cánh cửa vẫn đóng chặt.
Phó Tiểu đoàn trưởng Tần dưỡng thương rất thoải mái. Hôm qua hứng thú lăn lộn vợ mình một hồi, lúc này Cố Uyển đang nằm trong lòng ngực anh ngủ ngon lành.
Tần Chí Quân ôm cô gái đầy đặn trong lòng ngực, cơ thể nõn nà dính chặt vào người anh, thoải mái biết bao nhiêu.
Anh không cần ngủ tiếp nữa, tinh thần sảng khoái chưa từng có, chỉ là không nỡ buông người trong lòng ngực bước xuống giường. Từ khi bước vào quân ngũ, Phó Tiểu đoàn trưởng Tần sinh hoạt hết sức có quy luật nay lại ôm cô vợ cùng nhau ngủ nướng.
Đợi khi Cố Uyển tỉnh lại, anh dỗ cô ngủ tiếp, còn bản thân thì xuống giường nấu cháo luộc hai quả trứng gà bưng đến mép giường đút cô ăn. Sau khi rửa chén xong lại lăn lên giường.
Về phần Hạ Quân, anh ta không biết xấu hổ lăn lộn vợ mình cả ngày, đến hơn chín giờ mới đi mua đồ ăn định buổi trưa mời mấy gia đình ở khu nhà tập thể mới đến ăn bữa cơm. Nói dễ nghe là muốn làm quen một chút với hàng xóm mới, thật ra là Tống Tử San, người vốn đã kìm nén bấy lâu nay, muốn Tần Chí Quân hâm mộ của hồi môn của mình đến phát nghẹn.
Người trong tòa nhà tập thể đều đã chào hỏi qua, chỉ có cửa phòng của Tần Chí Quân vẫn đóng chặt, dù gõ cửa mấy lần cũng chưa thấy mở cửa.
Uổng công cô ta phí sức làm một bàn đồ ăn, người muốn mời lại không mời được, dù nhận được sự hâm mộ của rất nhiều quân tẩu nhưng vẫn không thoải mái.
Vốn tưởng rằng người ta sáu bảy giờ sáng đã ra ngoài rồi, kết quả lúc cô ta tiễn khách, cửa nhà Tần Chí Quân mở ra, người đi ra là Cố Uyển với sắc mặt kiều mị đến mức có thể vắt ra nước. Tống Tử San tức giận hừ một tiếng, Tần Chí Quân cưới một mụ lười như vậy làm gì, ngủ đến hơn một giờ chiều mới rời giường, phụ nữ như vậy tốt chỗ nào.
Hiện giờ cô ta cũng mới hiểu chuyện đời, nếu như qua một đoạn thời gian nữa, sợ là liếc mắt một cái là có thể nhận ra dáng vẻ này lười biếng chỗ nào chứ. Rõ ràng là dáng vẻ được tưới nhuần đến thoải mái, như vậy mới càng tức đến hộc máu thăng thiên.
Lúc này cô ta chưa nhận ra, trưng khuôn mặt tươi cười tiến lên nói: “Buổi trưa vốn định mời cô và Phó Tiểu đoàn trưởng Tần ăn cơm nhưng không gặp được cô, đáng tiếc quá.”
Nói đoạn, đôi mắt cô ta với vào trong quan sát phòng Cố Uyển. Đến khi nhìn thấy sô pha đặt trong phòng khách, bếp ga trong phòng bếp, cổ họng cô ta nghen lại giống như bị người khác bóp lấy.
Mấy thứ cô ta muốn khoe, nhà người ta đều có hết.
Chuyện này đúng là không thoải mái chút nào.
Sau đó lập tức suy nghĩ sao có thể vậy được.
Hai người đều xuất thân từ nông thôn, trước đây Cố Uyển chưa tùy quân, không có hộ khẩu ở đây nên không tìm việc được, chỉ sống nhờ vào Tần Chí Quân, sao có thể tiêu xài rộng rãi như vậy.
Đáng lẽ cô nên giống với những quân tẩu đến nhà cô ta ăn trưa mới phải. Tiền trợ cấp của chồng cũng chỉ vừa đủ nuôi sống gia đình, cuộc sống eo hẹp, đó mới là biểu hiện bình thường.
Cố Uyển vốn không thích cô ta. Đối với phụ nữ thèm khát người đàn ông của mình, ngay cả diễn cô cũng lười, nói: “Không sao hết, quan hệ của chúng ta còn chưa đến mức đó.”
Cố Uyển về phòng, đóng cửa lại.
Tống Tử San cứng họng, rất nhanh đã thấy thái độ của Cố Uyển không ổn, trong lòng bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ cô đã biết cô ta từng thích Tần Chí Quân?
Càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, nhất thời sắc mặt thay đổi khó lường, dậm chân nhìn cánh cửa đang đóng chặt rồi quay về nhà.
Một tuần nghỉ phép trôi qua quá nhanh, sắp đến ngày Cố Uyển phải đến trường học vào hôm sau mà Tần Chí Quân vẫn ôm cô không muốn buông tay.
Trưa thứ hai cô cùng Phương Tử Quân đến nhà họ Giang một chuyến, sau khi đưa phương thuốc cho ông cụ Giang, Cố Uyển lấy một bình nhỏ đã chuẩn bị trước đưa cho ông, nói: “Tòa nhà khen thưởng kia đều nhờ vào sự hỗ trợ của ngài. Cháu và Tần đại ca cũng không có gì cả, nhưng nếu cảm ơn bằng miệng không thì quá đơn giản, ngài nhận lấy cái này, xem như là lời cảm ơn của chúng cháu.”
Bình thuốc và viên thuốc này ông Giang không xa lạ gì, giống y chang thứ Chu Dương mang về cho ông ấy xem.
Phương thuốc kia năm nay bắt đầu đưa vào sản xuất, cô không có khả năng lấy thứ kia để cảm ơn được, nên đây chính là thứ mà Tần Chí Quân đưa cho Phương Trí Trung dùng.
Ông ấy nhướng mày, nói: “Ta nghe Chu Dương nói thứ này hai đứa tổng cộng chỉ có mười hai viên. Đã cho bốn viên rồi, Chí Quân lại dùng mấy viên nữa, thì hai đứa chỉ còn sáu bảy viên đúng không? Cho ta hai viên như vậy không tiếc sao?”
Cố Uyển cười nói: “Sao cháu có thể tiếc được chứ. So với sự quan tâm mà ngài dành cho chúng cháu thì cháu còn đang sợ món quà này quá tầm thường. Đáng tiếc không có thứ gì tốt để tặng cho ngài, chỉ có thể ghi nhớ công ơn của ngài trong lòng."
Cô bé rất biết nói chuyện, khiến cho ông Giang cười vui vẻ.
“Vậy ông già này không khách sáo nữa, ta phải nhanh chóng cầm lấy mới được, sợ mấy đứa lại đổi ý”.
Cố Uyển cười cười, trên thực tế đây là hai viên cuối cùng. Những viên còn lại cô đều đưa cho Tần Chí Quân ăn rồi. Hết thuốc rồi vẫn có thể luyện lại, có không hề đau lòng chút nào.
Cô đã hỏi Tần Chí Quân, ông Giang có hai trai hai gái. Hai người con trai đều tòng quân, còn có người cháu ở bộ đội đặc chủng, Hồi Xuân Hoàn bên ngoài chỉ có một ít như vậy, cô cũng không thể cho nhiều. Còn ông Giang muốn đưa đồ cho ai là chuyện của ông ấy.
Được bà Giang giữ lại ăn trưa, chuyến đi đến nhà họ Giang lần này cũng coi như khách và chủ nhà đều cùng vui.
Sau khi nhóm người rời đi, ông Giang và vợ cảm thán: “Đừng nhìn hai đứa bé này xuất thân không được tốt, sau này chưa biết chừng sẽ làm nên việc lớn."
Đến chạng vạng, Cố Uyển ngồi xe đến Môn Đầu Câu. Vừa xuống xe đã nghe thấy Phương Tử Quân trở về cùng cô bật cười, trêu ghẹo nói: “Ha ha, Tần Chí Quân nhà em như vậy đúng là khiến chị ghen tị. Quay về chị có phải nên kêu Chu Dương học theo hay không."
Cố Uyển bấy giờ mới nhìn thấy Tần Chí Quân thế mà lại đi đến Môn Đầu Câu đón cô, bị Phương Tử Quân trêu ghẹo cũng không thẹn thùng, chạy mấy bước đến trước mặt Tần Chí Quân, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Tuy hỏi như vậy nhưng trong giọng nói lại rất vui vẻ.
Tần Chí Quân cười nhận ba lô trên tay cô, nói: “Vốn định đến trường đón em nhưng hôm nay có việc không đi được."
Giọng nói hơi đề cao âm lượng, Cố Uyển nhận ra được sự vui sướng khác với thường ngày.
Lúc này sắc trời dần tối, Phương Tử Quân không muốn làm bóng đèn, sau khi trêu ghẹo hai câu liền đi lên trước, hai người đứng ở phía sau, đợi thấy không có ai rồi Tần Chí Quân lập tức dắt Cố Uyển đi.
Lúc này Cố Uyển mới hỏi: “Tần đại ca, có chuyện gì vui sao?”
Tần Chí Quân nhéo tay cô, nghiêng đầu nhìn cô cười, nói: “Rõ ràng như vậy sao?"
“Vâng, có thể nhận ra được từ giọng nói.” Cô cười nói.
“Vợ ơi, hôm nay trong đội mở đại hội khen thưởng, anh được hạng hai diễn tập quân sự, chi viện biên cảnh được hạng nhất.”
Nói tới đây, anh không nhịn được dừng bước chân xem biểu cảm của cô.
Cố Uyển ngẩng mặt nhìn anh, trong mắt tràn đầy sùng bái: “Tần đại ca giỏi quá.”
Khóe môi Tần Chí Quân không nhịn được nhếch lên, mỉm cười tiếp tục nói: “Anh được thăng làm Trung tá. Tuần sau Chu Dương phải đi bồi dưỡng, trong đội đã quyết định để anh nhận chức vụ Tiểu đoàn trưởng.”
Sau đó anh nhìn cô đầy chờ mong, trong mắt rõ ràng giống như đang hỏi cô có bất ngờ không, có vui vẻ không!
Cố Uyển đương nhiên vui vẻ. Cô cắn môi dưới của mình nhìn xung quanh, bỗng nhiên giữ chặt vạt áo Tần Chí Quân rồi nhón chân hôn lên mặt anh một cái.
Đôi mắt Tần Chí Quân sáng rực, cười toe toét.
Cố Uyển đã nghiêm chỉnh đứng bên cạnh anh, khuôn mặt đầy ý cười chân thành khen anh: “Tần đại ca của em là giỏi nhất.”
Giọng nói vừa ngọt ngào vừa đầy tự hào, Tần Chí Quân nghe vậy trong lòng ngọt ngào muốn chết đi được.
Tần Chí Quân là ngôi sao sáng nhất cũng là người thu hoạch được nhiều nhất trong đại hội khen thưởng lần này. Bước vào quân khu, ai gặp anh cũng đều chúc mừng một tiếng.
Hai hạng trong diễn tập quân sự anh và Chu Dương đều lấy hết. Lần này lên chiến trường anh lại lấy hạng nhất. Điều khiến mọi người ghen tị nhất chính là không chỉ thăng quân hàm mà người ta còn là từ phó tiểu đoàn trưởng trực tiếp thăng lên tiểu đoàn trưởng.
Phải biết rằng việc thăng cấp sĩ quan trong tiểu đoàn yêu cầu nhiệm kỳ tối thiểu là ba năm. Nhưng trung đoàn trưởng nói như thế nào nhỉ, xét thấy hai năm nay anh và tiểu đội mình dẫn dắt nhiều lần lập công, thủ trưởng đặc cách phá lệ đề bạt.
Từ phó tiểu đoàn trưởng thăng chức lên tiểu đoàn trưởng tuy khiến mọi người ghen tị, nhưng cũng không khiến bọn họ hâm mộ như vậy. Chỉ là một phó tiểu đoàn trưởng nho nhỏ như vậy lại được tư lệnh quân khu cố ý chỉ điểm muốn đặc cách đề bạt, lúc này mới khiến người người hâm mộ.
Tư lệnh quân khu là người mà bọn họ nhập ngũ đã bảy tám năm còn chưa được gặp mặt, được ông ấy chú ý đến, tiền đồ sau này còn phải lo sao?
Có người như ý, tự nhiên cũng có người thất vọng.
Hạ Quân vừa mới đón bạch phú mỹ về nhà, tràn đầy ý chí chuẩn bị đi đến đỉnh cao nhân sinh, vậy mà hiện thực lại vả cho anh ta một cái tát đau đớn.
Chức vị của Chu Dương sắp bị bỏ trống. mà trước đó anh ta không nhận được tin tức nào, ngay cả cơ hội hành động cũng không có. Mấy ngày trước còn mơ mộng rất nhanh có thể thăng lên tiểu đoàn trưởng, hôm nay lại trơ mắt nhìn người ta thăng chức nhận quân hàm. Cảnh tượng giấc mộng giống nhau, nhưng vai chính không phải là anh ta.
Tống Tử San cũng không biết nên an ủi anh ta hay an ủi bản thân, nói: "Chúng ta vừa kết hôn, e là chuyện Chu Dương bồi dưỡng đã được quyết định từ năm trước rồi. Ba em không để ý đến việc này, sau này sẽ tốt thôi."
Sao có thể tốt được, cô ta gả cho Hạ Quân chính là muốn giúp đỡ Hạ Quân bước lên con đường cưới quân nhị đại, sau đó có được tiền đồ thênh thang. Nếu anh ta cưới cô ta mà còn không đấu lại Tần Chí Quân, vậy những lời cô ta nói với Tần Chí Quân chẳng phải là trò cười sao.
Bởi vì đại hội khen thưởng này mà tình yêu nồng thắm lúc tân hôn của vợ chồng Hạ Quân vơi bớt niềm vui.
Chớp mắt đã đến cuối tháng tư, trên con đường đất vào thôn Thanh Hồ, một cậu nhóc mặc đồng phục bưu chính đang đạp xe đạp, ngón cái bấm chuông kêu kính coong kính coong. Người trong thôn nhìn thấy, đằng sau xe đạp còn cột một kiện hàng rất lớn.
Người đưa thư biết nhà họ Tần, Tần Chí Quân không hay viết thư. Nhưng tốt xấu gì anh cũng ở bộ đội mười mấy năm, cũng xem như là năm nào anh cũng viết thư cho nhà họ Tần.
Xe chạy đến sân trước nhà họ Tần rồi phanh lại, cậu chống chân lên mặt đất, hô lớn:
“Hàng của Tần Đại Hữu đây.”
Trong viện có người lên tiếng đáp lại, tiếng bước chân lộp cộp đi ra, là Lâm Xuân Hoa chạy ra.
Người đưa thư cười nhấc chân xuống xe, vừa dừng xe cởi dây tháo kiện hàng trên ghế sau, vừa mỉm cười nói: “Thím ở nhà à, là kiện hàng từ thành phố B gửi đến, của con trai thím đây.”
Lâm Xuân Hoa nghe thấy là đồ Tần Chí Quân gửi về nhà, khuôn mặt cười tươi như hoa. Nhận hàng xong rồi nói cảm ơn, nhiệt tình mời người đưa thư bước vào uống tách trà.
“Cảm ơn thím ạ, cháu còn đi đưa thư cho nhà khác nữa.” Người đưa thư cười xua tay, sải bước lên xe đạp chạy đi.
Vừa lúc mọi người đều ở trong nhà, nghe thấy là đồ Tần Chí Quân gửi về bèn đi ra xem.
Lâm Xuân Hoa cầm kéo cẩn thận mở hàng ra, bên trong là hai cái bọc nhỏ, bên trên đính kèm một bức thư.
Lâm Xuân Hoa không biết nhiều chữ, gọi Tần Chí Cương đến xem.
Tần Chí Cương nhìn lướt qua, nói: “Cái này là cho nhà ta, còn cái kia là cho nhà chú Cố.”
“Lát nữa mẹ sẽ đưa sang nhà chú Cố của con.” Lâm Xuân Hoa vui mừng cầm bức thư trên kiện hàng của nhà mình, mở ra kêu Tần Chí Cương đọc.
Một tờ giấy hơi mỏng, Tần Chí Quân vẫn lời ít ý nhiều. Đại khái là anh và Cố Uyển ở thành phố B mọi chuyện đều tốt đẹp, bảo người nhà không cần nhớ nhung.
Uyển Uyển luôn buồn vì năm mới không thể về nhà chào hỏi người lớn trong nhà, đến cửa hàng bách hóa ở thành phố B mua vải dệt đang thịnh hành, may bộ đồ cho ba mẹ và Hiểu Muội...
Ngoại trừ mấy câu hỏi thăm đoạn đầu, phần còn lại đều kể vợ anh nhớ thương người nhà đến mức nào. Lâm Xuân Hoa và Tần Đại Hữu nghe vậy đều cười đến mức lộ vết chân chim nơi khóe mắt. Tần Hiểu Muội nghe anh cả nhà mình nói Cố Uyển nhớ rõ chiếc váy mà cô ấy rất thích vào năm ngoái, biết cung tiêu xã ở trấn trên không có loại vải màu sắc phù hợp, liền cố ý lựa chọn theo kiểu đang thịnh hành ở cửa hàng bách hóa mà may thành áo gió, khiến cô ấy cười tít mắt ngắm bao hàng kia.
Vương Hải Quyên đứng bên cạnh nghe đọc thư, nghe bác cả thổi phồng chị dâu hiếu thảo với bố mẹ chồng và yêu thương chị em dâu thế nào, lại nhìn vẻ mặt của cha mẹ chồng và em chồng chưa nhìn thấy đồ mà đã vui vẻ đến vậy, trong lòng rất hụt hẫng.
Chờ Lâm Xuân Hoa mở kiện hàng ra, bên trên là một chiếc áo gió màu hồng, chất vải và màu sắc kia, dù không sờ vào cũng cảm thấy chất lượng rất tốt.
“Cái này cho Hiểu Muội." Lâm Xuân Hoa tươi cười đưa áo cho con gái đang trông ngóng, Tần Hiểu muội cười tít mắt cầm chiếc áo kia.
Phía dưới là một chiếc áo khoác vải nỉ màu đỏ sậm. Lâm Xuân Hoa nhìn màu sắc là biết ngay đây là con dâu cả làm cho bà, bàn tay vuốt ve vải dệt, lại có chút ngại ngùng nói: “Từng tuổi này rồi sao có thể mặc đồ màu đỏ được.”
Lại mở bộ đồ vải nỉ màu xanh đen cuối cùng, là may theo kiểu áo Tôn Trung Sơn, Tần Chí Hoa kinh ngạc nói: “Ba, là kiểu áo Tôn Trung Sơn đó, chỉ có cán bộ trấn trên mới mặc như vậy.”
Khiến cho Tần Đại Hữu bình thường rất ít nói liền cười toét miệng, cầm chiếc áo kia ngắm kỹ.
Tần Chí Hoa thò lại gần nói: “Ba, dáng người hai ba con mình không khác mấy, nếu không thì cho con thử đi. Con muốn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn này, sẽ khiến các cô gái trong thôn chết mê chết mệt. Nói không chừng ít lâu nữa con dâu thứ ba sẽ bước vào cửa đấy.”
Nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ của anh ta, Tần Đại Hữu vỗ mạnh bàn tay đang duỗi qua của anh ta, cười mắng: “Không thấy con hiếu thảo với ba một lần nào, còn muốn cướp đi quần áo chị dâu con làm cho ba nữa sao?"
Lâm Xuân Hoa buồn cười, lại nghĩ đến Cố Uyển, khen ngợi: “Đứa ngốc Tiểu Uyển này, sống ở thành phố B không dễ dàng gì, chỗ nào mà không cần tiền chứ, còn làm cho tôi quần áo đẹp như vậy. Nó còn trẻ, chút tiền đó nó tự lấy đi tân trang cho mình có phải hơn không.”
Vương Hải Quyên nhìn ba mẹ chồng nhắc đến chị dâu lại giống như nhắc đến con gái ruột, hoàn toàn khác với thái độ thường ngày khi đối xử với cô ta, trong lòng lập tức dâng lên lửa giận. Hết thảy đống đồ này cũng không có đồ cho vợ chồng bọn họ, cô ta liếc mắt nhìn mọi người một cái rồi đỡ eo trở về phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]