“Con bé còn nhỏ thế, làm sao mà hiểu được những lời này?” Hứa Mi cười nhẹ, nhưng mắt lại rưng rưng.
Ban đầu cô nhất quyết muốn đưa Tần Đông Lăng ra ga tàu, nhưng cô vẫn đang trong cữ, không được để gió lùa. Tần Đông Lăng kiên quyết không cho cô đi, không muốn cô phải chịu bất kỳ rủi ro nào.
Khi hành lý đã xếp xong, nhìn bóng dáng hắn xách đồ đi, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn lại một lần, lòng cô bỗng trống rỗng như bị khoét mất một mảng.
Kiếp trước cô phải một mình chống chọi với mọi thứ, chẳng có ai làm chỗ dựa, buộc cô phải cứng rắn, mạnh mẽ đến lạnh lùng. Vậy mà kiếp này có gia đình, có người mình yêu thương hết mực, cô lại trở nên yếu đuối hơn.
“Đông Lăng là người có trách nhiệm và biết lo xa, con đừng lo lắng vẩn vơ. Bé Mạn vẫn cần mẹ chăm sóc.” Quản Tinh Hoa an ủi con gái, bà hiểu nỗi lòng của cô.
Con gái nhỏ vĩnh viễn là nơi mềm yếu nhất trong lòng Hứa Mi. Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ, giống hệt khuôn mặt mình, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô phải mạnh mẽ, vì cô còn có con.
Đúng ngày cô hết cữ, Lôi Vịnh Lan cùng mấy cô bạn thân ở trường đại học đến thăm. Họ còn mang theo hai lạng đường đỏ, là quà mừng do cả nhóm gom góp lại.
Trong thời buổi bắt đầu thực hiện chế độ tem phiếu, cung cấp hàng hóa theo định mức như thế này, hai lạng đường là một món quà vô cùng quý giá.
“Đã cất công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993657/chuong-723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.