Quản Tinh Hoa có chút bồn chồn. “Trời đã tối mịt rồi, hay là mai hãy đi tìm?”
“Không được, con đi tìm một lát thôi. Tìm ngay bây giờ sẽ dễ hơn.” Hứa Mi kiên quyết nói.
Nghĩ đến đoạn đường từ đây ra hiệu sách cũng không xa, Quản Tinh Hoa mới thôi không cản nữa, chỉ dặn dò cô phải về thật nhanh.
Hứa Mi vội vã đi về phía hiệu sách. Trong bóng đêm đen kịt, con đường vắng lặng như thể ẩn chứa một con thú hoang chực nuốt chửng người. Vất vả lắm cô mới đến được cửa hiệu sách, nhưng cánh cổng lớn đã khóa trái từ lúc nào.
Cô hơi ảo não, đứng lặng nhìn cánh cửa không nhúc nhích. Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc mà xa lạ.
“Cô là quay lại tìm đồ vật sao?”
Nghe thấy âm thanh ấy, Hứa Mi đứng yên rất lâu, không hề xoay người.
Phía sau, Tần Đông Lăng nhíu chặt mày. Hắn là vị khách cuối cùng rời khỏi hiệu sách Tân Hoa. Ôm chồng sách đi được một đoạn, hắn mới phát hiện một cuốn sổ tay dày cộp. Chắc chắn là do hắn sơ ý cầm nhầm đồ của người khác. Hắn cố tình quay lại chờ trước cửa tiệm. Đợi lâu như vậy, cuối cùng thấy có người đến, nhưng người này lại cứ đứng im, chẳng chịu quay đầu.
Đối với một người lính không thích đọc sách, lại đang phải nghỉ phép để nghiên cứu giáo trình, từ điển theo lệnh cấp trên nhằm đi đầu phong trào xóa nạn mù chữ, tâm trạng đương nhiên chẳng thể tốt đẹp gì.
Khi hắn định cất tiếng hỏi thêm lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993636/chuong-702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.