Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Tết Trung thu sắp đến.
Bộ đội biên phòng hầu như không thể về nhà. Phó Hải Đường nhớ nhà da diết, tâm trạng luôn không được tốt.
Để an ủi tinh thần các chiến sĩ, mấy vị lãnh đạo đã họp bàn, quyết định tổ chức một đêm liên hoan Trung thu. Mọi người cùng nhau ca hát, ngắm trăng, an ủi nỗi nhớ quê hương của tập thể.
Chương trình văn nghệ vừa mở màn là tiết mục biểu diễn võ thuật, đối kháng của các nam binh, có người còn biểu diễn cả lộn nhào, khiến tiếng reo hò liên tục không ngớt.
Giữa một rừng tiếng cổ vũ, ánh mắt Hạng Lập Phong lại ghì chặt vào một hướng. Tình cảnh này hệt như lần hắn ở Sư đoàn 22 trước đây, chỉ khác là, lúc đó Phó Hải Đường thần thái rạng rỡ, còn bây giờ lại có vẻ thất thần.
Hạng Lập Phong biết, cô đang nhớ nhà. Nói cho cùng, cô cũng mới chỉ hai mươi tuổi, gia đình hòa thuận, vẫn luôn sống trong sự bao bọc của người thân, đột nhiên một thân một mình ở nơi xa như vậy, làm sao có thể không thương nhớ được?
"Không thể chỉ có nam binh tụi mình biểu diễn, các đồng chí nữ cũng phải lên góp vui chứ!" Lúc này, không biết ai đó đã lớn tiếng hô lên một câu.
Kéo theo một tràng phụ họa: "Đúng đấy, các đồng chí nữ cũng gánh nửa bầu trời cơ mà."
Cuối cùng, ngay cả Đoàn trưởng cũng bảo mọi người cứ vui vẻ, náo nhiệt lên.
Trong tình huống này, nhóm nữ binh người nhìn người kia, chậm chạp không ai lên tiếng.
Họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993610/chuong-676.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.