Ngày hôm sau, mẹ Phó gọi lại cho Khương Du Mạn, sau khi chuyển tiếp mấy lần, cuối cùng cũng nói chuyện được. Bà kể lại chuyện này như một câu chuyện cười cho cô nghe.
Khương Du Mạn vừa buồn cười lại vừa cảm động. Nếu không phải mẹ Phó nói ra, cô cũng không biết Phó Vọng Sơn lại thương nhớ Tiểu Diệp đến vậy.
“Mẹ ơi, chờ Tiểu Diệp nghỉ hè này, bọn con sẽ về thăm bố mẹ ngay.”
Đang nói chuyện, Phó Tư Diệp chạy vào văn phòng, ôm chân mẹ, chớp chớp đôi mắt. Khương Du Mạn đưa ống nghe lại gần tai thằng bé, bảo nó gọi bà nội.
“Bà nội ạ.” Phó Tư Diệp rất ngoan ngoãn.
“Ai, ngoan quá.” Mẹ Phó vui mừng nói: “Tiểu Diệp, gần đây con có nghe lời mẹ không, có ăn cơm giỏi không?”
“Nghe lời ạ.” Phó Tư Diệp nhìn ống nghe, cầm trên tay rung rung, như thể bên trong có thứ gì đó có thể lắc ra được: “Bà nội, sao bà không chui ra ạ?”
Vừa nói, nó lại giơ tay đập ống nghe. Khương Du Mạn vội vàng ngăn lại, giải thích cho con trai hiểu bà nội không ở bên trong, đây là gọi điện thoại.
Phó Tư Diệp nghe không biết có hiểu không, nhưng cũng may không tiếp tục quậy phá cái ống nghe nữa.
Đầu dây bên kia, mẹ Phó cực kỳ vui vẻ, dặn dò cháu phải đi nhà trẻ thật tốt. Phó Tư Diệp cứ “Dạ, dạ” đáp lời. Mãi một lúc lâu sau, nó mới chịu trả lại ống nghe cho Khương Du Mạn.
Mẹ Phó lại hỏi thăm tình hình ở Kinh Thành: “Lũ rút hết chưa? Cảnh Thần về chưa con?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993589/chuong-655.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.