Khương Du Mạn bị vẻ ngây thơ của con trai chọc cười, nhất thời mọi cảm xúc bực bội tan biến hết. Cô ôm con vào lòng, tỉ mẩn cắt móng tay cho nó.
Dù Tiểu Diệp được ông bà nội chăm sóc nhiều hơn, nhưng thằng bé vẫn rất quấn mẹ. Trẻ con đều rất thông minh, dù còn bé xíu vẫn biết ai chiều mình hơn, ai "bênh" mình hơn, nên trước mặt mẹ, nó luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn hẳn.
Cắt móng tay xong, thằng bé nằm ngoan trên mép giường. Chẳng mấy chốc, đã thiếp đi.
Khương Du Mạn nhìn Phó Cảnh Thần đang nằm cạnh giường, khẽ nghiêng người ôm lấy eo anh. Cơ thể anh cứng đờ một lát, rồi nhanh chóng nắm chặt tay cô đang đặt ở eo mình, xoay người kéo cô vào lồng ngực.
Anh khẽ hỏi: "Mạn Mạn, vở kịch của em có phải là cần diễn viên nam đóng vai chiến sĩ không?"
"Chỉ là một phần nhỏ thôi anh," Khương Du Mạn nói: "Phần chính vẫn là về các nữ binh. Gần đây bọn em đang bận rộn biên khúc, biên vũ và phối hợp với nhau. Khu huấn luyện của họ không gần chỗ em làm, bọn em chỉ là vô tình đụng mặt thôi."
Phó Cảnh Thần nghe vậy mới yên lòng, không hỏi thêm nữa. Anh đặt bàn tay của vợ lên bên má mình, khẽ khàng xoa nhẹ.
"Mặt anh sao thế?" Khương Du Mạn sờ thấy một vết thương nhỏ đã bắt đầu đóng vảy ở má bên cạnh anh.
Phó Cảnh Thần giải thích: "Vẫn là hôm nọ tỉ thí, không cẩn thận bị thương thôi. Chút vết thương nhỏ này thì có đáng gì để nhắc tới đâu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993565/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.