“Phàn ngốc ! Cậu bớt cái miệng quạ đen lại cho tôi nhờ!”
Mấy người vừa cãi cọ, vừa trò chuyện rôm rả, đi qua một khúc cua, chưa đến sân huấn luyện thì Mã Lão Tam đi phía trước đã dừng phắt lại.
Phàn Cương và Lưu Ngọc Thành mãi lo đấu võ mồm, thiếu chút nữa đâm sầm vào lưng hắn.
“Sao lại dừng đột ngột thế?” Hai người bất mãn hỏi.
Mã Lão Tam không rảnh trả lời, những người khác cũng đều đứng sững, mắt trợn tròn.
Mã Lão Tam cùng Phàn Cường vòng qua mọi người bước ra, và cũng như mọi người, đồng loạt trố mắt kinh ngạc: “Đoàn trưởng!”
Vừa kêu lên, cả bọn vội vã đưa tay lên làm một cái kính quân lễ.
Phó Cảnh Thần vừa gặp Sư trưởng Nguỵ, anh đến ký túc xá không thấy ai, không ngờ vừa ra ngoài thì chạm mặt bọn họ.
Nhìn thấy anh, cả đám lập tức cảm nhận được áp lực nghẹt thở lan tỏa.
Không hề khoa trương, đã lâu không gặp Đoàn trưởng, tất cả lính Thần Phong Doanh đều sởn hết gai ốc.
Một bên sợ hãi khí thế của anh, bên khác lại không nhịn được mà đánh giá anh từ trên xuống dưới, mừng rỡ khi thấy vết thương của anh đã lành hẳn.
“Đoàn trưởng! Vết thương của anh đã bình phục hoàn toàn rồi ạ? Chúng em biết ngay anh nhất định sẽ trở về mà!”
Lưu Ngọc Thành kích động, mắt ngấn lệ.
Những người khác cũng không chịu kém cạnh, vừa bày tỏ sự quan tâm, vừa rối rít báo cáo thành tích huấn luyện.
Phó Cảnh Thần lắng nghe rất nghiêm túc.
Trên con đường người qua người lại, lính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993552/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.