“Chuyện này là do đồng chí Phó Cảnh Thần tự mình quyết định, các đồng chí không cần nhắc lại nữa. Nếu để người khác nghe được, không biết sẽ đồn thổi thành cái dạng gì đâu,” Ngụy lão kịp thời đứng ra ngăn câu chuyện lại.
Lời của ông vẫn có trọng lượng. Lập tức, tất cả mọi người đều im bặt.
Ăn cơm xong, Ngụy Liêu chuẩn bị lên xe rời đi.
Dù sao ông cũng là bề trên bên thông gia, Nguỵ Lưu Cương đích thân đưa ông ra xe. Nếu không phải cảnh vệ viên nhanh chân hơn, ông đã định tự mình mở cửa xe cho Ngụy Liêu.
“Không cần khách sáo như vậy,” thấy ông quá đỗi ân cần, Ngụy Liêu thấy đau đầu, “Mau về đi thôi.”
Nguỵ Lưu Cương biết điều, nhanh nhẹn quay người.
“Khoan đã,” Ngụy Liêu đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
Ông hiếm khi ngập ngừng, lưỡng lự: “Chuyện hai đứa nhỏ kết hôn, đừng nhắc mãi ngoài miệng nữa.”
May mắn là hai bên gia đình đều quang minh chính đại, nếu không thì thật sự dễ bị người ta tóm được sơ hở.
“Lão Quân trưởng, ngài nói thế là không đúng rồi,” Nguỵ Lưu Cương ngạc nhiên nói, “Quý Thanh kết hôn với Ngụy Tình là chuyện vui. Tôi mà không khoe với mọi người xung quanh thì tôi còn là người nữa không?”
Chỉ trong giây lát, mức độ nghiêm trọng đã tăng lên thành ‘chính mình không phải người’.
“Ông chỉ cần nói chúng nó kết hôn thôi, đừng luôn miệng…” Nói đến đây, Ngụy Liêu lại thấy bí. Chẳng lẽ bảo người ta đừng nhắc đến chuyện Ngụy Tình là cháu gái ông sao? Nhưng Nguỵ Tình chính là cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993550/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.