“Du Mạn, em đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Trang Uyển Bạch kéo cô trở về thực tại.
Khương Du Mạn lấy lại tinh thần, thấy Đoàn trưởng Tô và Chủ nhiệm Cảnh đang đứng trước mặt mình. Cô lắc đầu nói: “Em không nghĩ gì cả.”
Nhìn thấy vẻ mặt nặng trĩu suy tư của cô, Tô Văn Tranh nửa tin nửa ngờ.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều,” chẳng biết Tô Văn Tranh tự mình suy diễn ra điều gì, bà trấn an Khương Du Mạn: “Đồng chí Nghê Vi xuất thân từ gia đình thư hương, gia giáo nghiêm khắc, đối xử với ai cũng lạnh nhạt như vậy thôi.”
“Với lại, Đoàn Văn công chúng ta ít khi tiếp xúc với giới phiên dịch của quân khu. Có lẽ chỉ khi nào có quan hệ với bên Tổng Tham mưu trưởng, mọi người gặp mặt nhiều hơn thì quan hệ mới tốt lên được.”
Nghe vậy, Khương Du Mạn thầm buồn cười. Xem ra mọi người đều lo lắng cô sẽ suy nghĩ nhiều vì thái độ của Nghê Vi.
Cô mở miệng định phủ nhận, nhưng lời nói tới cửa miệng lại chuyển thành một câu hỏi: “Đồng chí Nghê Vi cũng sống trong Đại viện Tổng Quân khu ạ?”
“Đúng vậy,” Chủ nhiệm Cảnh bên cạnh nói thêm: “Chính ủy không có con gái ruột. Hai vợ chồng ông coi cô ấy như con gái ruột mà cưng chiều.”
“Con dâu sau khi sinh cháu đích tôn cho con trai đã mất của họ, lại còn nguyện ý ở lại nhà chồng mà không tái giá. Bất kỳ gia đình nào có lương tâm cũng sẽ không bạc đãi cô ấy.”
Khương Du Mạn rơi vào trầm tư.
Xã hội không hề cấm phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993469/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.