Một tia cười rạng rỡ thoáng qua trong mắt Ngụy Tình. Cô quay đầu lại nói: “Cô Du Mạn, Hải Đường, hai người cứ đi ăn trước đi, em có việc cần bàn với đồng chí Nguỵ.”
“Được rồi.” Hai người cũng không định làm "bóng đèn" nên rất thức thời rời đi.
“Có chuyện gì cần bàn?” Nguỵ Quý Thanh hỏi.
Ngụy Tình đi đến bên cạnh hắn, ngước mắt nhìn hắn: “Không có việc gì thì không thể nói chuyện với anh à?” Cô chớp mắt, lý không thẳng, khí cũng tráng, nói.
Nguỵ Quý Thanh: “…”
“Anh đừng quên,” Ngụy Tình nhắc nhở, “Mấy hôm trước chú Nguỵ gọi điện tới, bảo anh phải chiếu cố em nhiều hơn đấy.”
Nhắc đến chuyện này, Nguỵ Quý Thanh lại thấy đau đầu.
Chuyện đại sự cả đời của hắn, bố hắn cứ lo sốt vó lên. Từ khi hắn đến kinh thành, cứ hai ba ngày là gọi điện "chỉ đạo" một lần. Chưa hết, trong điện thoại, bố hắn còn bảo đã gửi thư, tính ra ngày thì hai hôm nay thư chắc cũng sắp tới nơi rồi.
Hoàn hồn, hắn thấy Ngụy Tình ngước nhìn hắn, trong ánh mắt đều là hình bóng hắn. Nguỵ Quý Thanh không nhịn được hỏi: “Quân trưởng không bảo em phải đề phòng tôi sao?”
Nghe vậy, Ngụy Tình hiểu ra ngay, ra là hắn đã đọc được lá thư hôm đó.
“Vậy… đó là lý do anh luôn từ chối em à?”
Nguỵ Quý Thanh: “...Không hẳn, tôi chỉ muốn từ từ thôi.” Nếu nhanh quá, e rằng Quân trưởng sẽ "g.i.ế.t" thẳng đến kinh thành mất.
“Nguỵ sư trưởng không giục anh à?” Ngụy Tình bẻ ngón tay, “Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi, còn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993447/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.