Vài vị Sư đoàn trưởng, đại diện là Phó Vọng Sơn, đều thật lòng vui mừng, dù sao đây cũng được coi là một bước đột phá lớn của Quân khu Tây Nam.
Còn Mạc Phương Hải và Hứa Thanh thì không được như vậy.
Cắt đứt điện thoại của Nguỵ Lưu Cương, hai người đối diện nhau, mặt mày ủ rũ như cha mẹ vừa qua đời.
Mạc Phương Hải nhìn Hứa Thanh khó chịu, nhìn đâu cũng thấy bực bội. Chỉ cần nghĩ đến lão già Nguỵ Lưu Cương đang đắc chí, là ông ta đã thấy toàn thân không thoải mái .
Vì chuyện này, ván cờ vốn định chơi cũng bị hủy bỏ.
Về đến nhà, Hứa Thanh lại mang tin dữ này báo cho Quý Phương Thư.
“Sao lại thế?”
Quý Phương Thư biểu hiện cực kỳ kích động, lập tức đứng bật dậy, “Sao lại như thế được ? Không phải đã gọi điện cho Cao Phi rồi sao? Cô ấy đã đồng ý giúp đỡ mà!”
Bà ta muốn gây khó dễ cho Khương Du Mạn, nghĩ rằng đối phương vấp phải trắc trở rồi mới biết được bà ta có quan hệ tốt với nhà họ Hứa. Cao Phi là em họ của bà ta, có địa vị không nhỏ ở Tổng Cục Chính trị, dù không phải người trực thuộc nơi đó, nhưng vẫn có tiếng nói trong nhiều việc.
Rốt cuộc là khâu nào đã xảy ra sai sót, mà lại để kịch bản thuận lợi thông qua được?
“Anh làm sao mà biết được?”
Hứa Thanh hiếm khi bực bội, “Em nói chuyện này em có thể làm ổn thỏa, kết quả chờ đợi lại là tin kịch bản được thông qua! Anh thấy, bây giờ, em đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944696/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.