Mặt Ngụy Tình đỏ lên, “Tớ… Tớ nói rồi, các cậu không được cười tớ nha.”
“Cậu mau nói đi, chúng tớ đảm bảo không cười cậu đâu.” Mấy người giục giã.
Hiếm khi thấy Nguỵ Tình thẹn thùng như vậy, mọi người đều nóng lòng muốn biết.
Ngụy Tình ghé sát, hạ giọng thì thầm, “Tớ ... vừa nãy ở ngay cổng Đoàn Văn công mình, thấy một đồng chí nam đẹp trai lắm đi ngang qua, tớ nhìn đến ngây người luôn.”
“Cái này có gì mà phải xấu hổ?” Văn Yến tỏ vẻ khó hiểu.
Đây cũng là tiếng lòng chung của Phó Hải Đường và Ngụy Tình. Trong quân đội có rất nhiều đồng chí nam ưu tú, bí mật thì họ cũng hay bàn tán. Không cần nói đâu xa, đôi khi thấy Phó Cảnh Thần mang công văn đến phòng làm việc của Khương Du Mạn, họ cũng sẽ lén đưa mắt nhìn theo.
“Ôi chao, nói với các cậu, các cậu không hiểu được đâu.” Ngụy Tình vùi mặt vào đầu gối, giọng đầy hậm hực.
Đối phương hẳn không phải là người của Sư đoàn 22, còn hỏi đường đi đến khu nhà làm việc. Ấy vậy mà cô lại mất hết cả tự chủ, cứ trơ mắt nhìn chằm chằm người ta. Đến khi hoàn hồn lại, lúc chỉ đường thì lắp bắp, tay chân cứ như mới quen nhau, không thể điều khiển nổi. Đúng lúc ấy cô Khương Du Mạn đi tới. Cô chỉ kịp nhìn theo bóng người kia khuất dần, cảm thấy mình hệt như một “nữ lưu manh” vô lễ, cho nên ngượng chín cả mặt.
Phó Hải Đường và Văn Yến cố gắng moi được chuyện ra, phải mím chặt môi mới kiềm chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944680/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.