Thấy Khương Du Mạn im lặng, Tô Văn Tranh cũng đoán được trong lòng cô không dễ chịu, bà cô bước đến vỗ vỗ vai cô.
Bà cất lời an ủi: “Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, tôi nghĩ nếu cô ấy còn sống, nhất định sẽ mong cô được vui vẻ.”
“Tôi biết.” Khương Du Mạn gật đầu.
Và cô càng kiên định với quyết tâm không dây dưa với bất kỳ ai trong gia đình họ Hứa.
Ngay cả con gái ruột còn có thể bị bức ép phải bỏ nhà ra đi, thì bọn họ làm sao có thể có tình cảm gì với đứa cháu ngoại như cô?
Cô có lý do để nghi ngờ, họ đã sớm nhận ra cô.
Nếu không phải nhà họ Phó được minh oan, dù cô có nghèo khổ thất vọng đến đâu, e rằng họ cũng chẳng thèm nhìn cô thêm một lần nào.
“Hai ngày nay tôi cũng rất rối rắm.”
Tô Văn Tranh thở dài, “Nếu không có cô, lần hội diễn quân khu lớn vừa rồi, Đoàn Văn công Sư đoàn 22 sẽ không thể biểu diễn xuất sắc đến thế.”
“Từ khi nhìn thấy kịch bản cô viết, tôi đã vô cùng quý trọng tài năng và sự chân thật của cô. Cô đã làm nên thành công cho chúng tôi. Cho nên tôi cảm thấy, nên để tôi nói cho cô biết trước.”
Ít nhất, cũng không nên để Khương Du Mạn bị mất bình tĩnh trước mặt Quý Phương Thư.
Hiểu được ý tứ của bà, Khương Du Mạn cảm kích trong lòng.
Có kinh nghiệm từ cuộc thi đấu lớn của quân khu, lại có bài học m.á.u xương của mẹ, đời này cô cũng không muốn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944677/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.