“Ừm, bên ngoài bây giờ ai cũng đang khen em hết lời,” nói đến đây, ánh mắt Phó Cảnh Thần dịu dàng đến mức như có thể rỉ nước.
Phải biết rằng, mặc dù Khương Du Mạn là biên kịch của Đoàn văn công, nhưng cũng có người chưa từng thấy cô ở cự ly gần.
Tờ báo Quân đội lần này đã phóng đại vẻ đẹp của cô. Dán trên bảng thông báo, không biết bao nhiêu người đang thầm ghen tị với anh.
Khương Du Mạn chớp mắt đã hiểu ra, không nhịn được cười nói: “Anh có biết không, cái dáng vẻ hiện tại của anh làm em nhớ đến một câu nói.”
“Câu gì?”
“Vợ đẹp là vinh quang của chồng.”
Khóe miệng Phó Cảnh Thần không thể nào kìm lại được, “Ừm.”
“Nhưng có chuyện này, chúng ta có thể thương lượng một chút không?”
Khương Du Mạn đang vui vẻ, nghe vậy liền nói: “Chuyện gì, anh cứ nói ra, chúng ta cùng bàn bạc.”
“Lần sau nếu có nhận phỏng vấn, có thể nhắc đến anh một chút không ?” Phó Cảnh Thần hơi cúi người.
Trong các bài phỏng vấn, cần trả lời rất nhiều câu hỏi, nhắc đến người nhà cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Khương Du Mạn hiểu Phó Cảnh Thần có ý gì, nhưng cũng vì hiểu nên cô càng phải cố tình trêu chọc anh: “Nhắc đến anh làm gì?”
“Để những người khác biết em đã có anh.”
Phó Cảnh Thần từ nhỏ đến lớn luôn là tấm gương để người khác học tập. Vào bộ đội, anh cũng liên tiếp lập chiến công, là Đoàn trưởng trẻ tuổi nhất hiện tại.
Có thể nói, nỗi thiếu tự tin lớn nhất trong đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944670/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.