“Cần phải chờ một cơ hội thích hợp.” Hứa Thanh nhíu mày, trầm ngâm: “Em gái chưa chắc sẽ tha thứ cho chúng ta. Em tranh thủ đi Viện Điều dưỡng một chuyến đi.”
Tình trạng sức khỏe và tinh thần của Hứa lão phu nhân không tốt, bà quanh năm sống trong Viện Điều dưỡng của Quân khu, thỉnh thoảng mới về nhà một lần. Đó cũng là lý do vì sao con mèo cưng của bà lại hay chạy lung tung trong nhà.
Trong nhà này, người có tình cảm sâu nặng nhất với cô con gái út Hứa Mi chắc chắn là bà. Nếu lấy Hứa phu nhân làm bước đột phá, việc nhận lại người thân này cũng không phải là quá khó khăn.
“Đây là ý của ba sao?” Quý Phương Thư cuối cùng cũng hiểu được hai cha con họ đã nói gì trong thư phòng.
Hứa Thanh ngầm thừa nhận: “Mẹ và em gái có mối quan hệ rất tốt. Em nên ở trước mặt mẹ nhắc đến em gái nhiều hơn.”
Nói rồi, ông ta đứng dậy đi vào thư phòng, lấy chiếc album ảnh trên cùng xuống.
Quý Phương Thư nhận lấy tấm ảnh ông ta đưa, vừa nhìn đã há hốc mồm: “Sao mà giống nhau đến thế! Quả nhiên, vừa nhìn đã biết là mẹ con ruột rồi.”
Lúc Hứa Thanh thẳng thắn chuyện này với bà ta, ông ta chỉ nói họ giống nhau. Nhưng nhìn bức ảnh này, họ quả thực giống nhau đến chín phần.
Hứa Thanh căn dặn kỹ lưỡng: “Để mẹ nhìn ảnh chụp, rồi em hãy đến Sư đoàn 22 nói chuyện này với Khương Du Mạn. Vì mẹ, mối quan hệ thân thích này cũng có thể nối lại được.”
Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944664/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.