Ngụy Liêu đã quen nghe bọn họ đấu khẩu, cũng không để tâm.
Ông khen ngợi xong Phó Cảnh Thần và Khương Du Mạn, ánh mắt liền đặt trên người Phó Vọng Sơn: “Trông tinh thần cũng không tệ lắm.”
“Đúng vậy,” Phó Vọng Sơn nhìn ông, giọng cảm thán: “Vẫn còn có thể tiếp tục ở lại đơn vị.”
“Chắc chắn phải ở lại đơn vị rồi.”
Ngụy Liêu sang sảng cười, ý tứ sâu xa: “Cậu xem cháu gái nhà tôi đã lớn thế này, mà tôi còn chưa nghỉ hưu. Tiểu Diệp nhà cậu mới lớn bao nhiêu?”
Tiểu Diệp đang trong lòng bà nội nghe thấy tên mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng Ngụy Liêu.
Thằng bé không quen Ngụy Liêu, chỉ liếc mắt một cái rồi quay lại gọi Phó Vọng Sơn: “Ông nội.”
Vẻ mặt đắc ý của Nguỵ Lưu Cương lập tức tiêu tan.
Hôm đó trở về, ông ta ghen tị việc Phó Vọng Sơn có cháu nội, liền giục con trai nhanh chóng lấy vợ, cũng sinh cho ông ta một đứa cháu để bế đem khoe.
Kết quả, thằng con trời đ.á.n.h kia căn bản chẳng thèm trả lời!
Nguỵ Lưu Cương đang buồn bã trong lòng, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên: “Ôi chao, Phương Thư, anh chị đến rồi à.”
Người nói chuyện có giọng lớn, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người nhìn theo, Quý Phương Thư và Hứa Thanh cũng vừa đến. Bị nhiều người nhìn, nụ cười trên mặt hai người rất thân thiết.
Thấy Ngụy Liêu ở bên này, họ vội vàng đi tới chào hỏi.
Chỉ có lúc lướt qua nhà họ Phó, ánh mắt mới hơi có chút không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944653/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.