“Ngày tốt lành như thế này, ông còn nhắc đến cái nhà thất thế kia làm gì?” Phan Lan Phượng đẩy đẩy chồng mình.
Khương Minh Hà càng bật phắt dậy như lò xo, “Cha cũng không nhìn xem nhà Phó gia bây giờ là cái dạng gì, chỉ là một người thất thế, làm sao mà so được với nhà Sở gia?”
Nói xong, cô ta xoay người bỏ ra khỏi phòng.
Khương Minh Bân chỉ vào cánh cửa, “Bà xem nó kìa! Đủ lông đủ cánh rồi giờ còn dám bày thái độ này ra với tôi ?!”
“Ông cũng thật là...?”
Phan Lan Phượng nói: “Con gái mình nói cũng đâu có sai. Người ta không giống Phó gia, kiêu ngạo một chút cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Ông quên rồi à, những người trong xưởng dệt ai mà chẳng ghen tị với ông?”
Nghe vậy, Khương Minh Bân lại nhớ đến ánh mắt ngưỡng mộ, ghen ghét của bao nhiêu đồng nghiệp, trong đó còn có cả mấy vị lãnh đạo. Trong lòng ông ta dễ chịu hơn không ít.
Chỉ là vẫn không nhịn được hừ lạnh một tiếng, “Nhưng con rể cũng không thể không tôn trọng chúng ta một chút nào chứ.”
“Ôi chao, chưa cưới xin thì ai cũng vậy thôi, chờ sau này tình cảm tốt hơn, còn dám không tôn trọng cha vợ à?”
Là vợ chồng nhiều năm, Phan Lan Phượng đã nắm rõ tính nết Khương Minh Bân, chỉ nói vài câu là khiến lòng ông ta thư thái trở lại.
Lúc này, ông ta mới cảm nhận được quần áo ẩm ướt dính vào người khó chịu đến mức nào, bèn sửa soạn rửa mặt nghỉ ngơi.
Cứ như vậy, hai vợ chồng họ tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944650/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.