Cùng lúc đó, Đoàn Văn Công cũng vừa đặt chân đến Sư đoàn 16.
Nguỵ Lưu Cương, Tô Văn Tranh cùng các nữ binh đã ngồi xe một quãng khá dài. Khi họ tới nơi, Mạc Phương Hải và Hứa Thanh đều đã đứng chờ sẵn.
“Lão Mạc, sao lại khách sáo như vậy ?”
Nguỵ Lưu Cương vừa bước xuống xe đã nói: “Sư đoàn 16 của các đồng chí tôi đến thăm nhiều lần rồi, đâu cần phải đích thân ra đón làm gì.”
Mạc Phương Hải cười như không cười. Để mà nói thì ông ta chẳng muốn đứng đợi, nhưng vấn đề là Nguỵ Lưu Cương rất hay đi mách lẻo với cấp trên, ông ta còn có thể làm sao bây giờ ?
Ông ta đành nói qua loa: “Các đồng chí đến biểu diễn, đương nhiên phải tiếp đón chu đáo.”
“Còn gì nữa,” Nguỵ Lưu Cương đầy vẻ đắc ý, “Chắc ông nghe rồi chứ, Đoàn Văn Công Sư đoàn 22 chúng tôi mới được Tổng Cục Chính Trị khen ngợi đấy. Lần hội diễn này cũng là dịp để các chiến sĩ Sư đoàn 16 mở mang tầm mắt.”
Mạc Phương Hải chỉ muốn tự tát mình hai cái, biết Nguỵ Lưu Cương thích nghe mấy lời này, ông ta cứ nói vòng nói vo giả ngơ đi có phải tốt không !
Hứa Thanh đứng bên cạnh không xen vào, sự chú ý của ông ta đã sớm dán chặt vào Đoàn Văn Công.
Các nữ binh ai nấy đều tinh thần phấn chấn, đứng thành hàng chỉnh tề chào hỏi họ.
Ánh mắt Hứa Thanh dừng lại trên gương mặt Khương Du Mạn. Lần này, ông ta không dời đi nữa.
Mặc dù Hứa Thanh không đồng tình với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944636/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.