Trên đường từ lớp giảng dạy đến phòng tập, Ngụy Tình hào hứng chạy tới: "Cô Du Mạn, Hải Đường, cuối cùng hai chị cũng đã về rồi!" Cô nàng than thở, "Nếu mà còn chưa về, chắc em buồn chán đến mốc meo luôn quá!"
"Không về nhà à?" Phó Hải Đường nghi ngờ ra mặt, "Về nhà ở bên cạnh người nhà mà còn thấy mốc meo được sao?"
Ngụy Tình ra vẻ tủi thân: "Tớ không về, tớ phải ở lại Đoàn Văn công luyện múa đây này."
Nghe thế, Phó Hải Đường lập tức giơ ngón cái lên. Cô ước được ở cạnh cha mẹ lâu như vậy, khó khăn lắm mới thành hiện thực, vậy mà Ngụy Tình lại còn chẳng thèm về nhà. Đúng là người với người, không nên so!
Khương Du Mạn nghe Ngụy Tình nói luôn ở lại đây, chợt nghĩ thêm một tầng ý khác: "Vậy trong khoảng thời gian này, em có đi ra ngoài hay gặp ai không?" Nếu quay về đại viện, Kiều Vân Thâm chắc chắn không thể tiếp xúc với Ngụy Tình. Nhưng ở Đoàn Văn công, vào đúng dịp các cô gái được nghỉ phép, khả năng này lại rất cao.
Ngụy Tình lắc đầu: "Em cứ ru rú trong ký túc xá, sợ bị đen da hì hì... À mà cô DU Mạn, em có trắng hơn chút nào không?" Vừa nói, cô nàng vừa lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Thấy cô như vậy, Khương Du Mạn mới yên tâm, cười đánh giá: "Trắng rồi." Tiểu Diệp cũng vỗ hai bàn tay nhỏ: "Trắng!"
"Ôi chao, Tiểu DIệp cũng thấy trắng lên hả?" Ngụy Tình cười tít mắt, vui vẻ sờ má Tiểu Diệp: "Bao giờ thì cháu Tiểu Diệp mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944610/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.