Khương Du Mạn theo bản năng nhìn sang Phó Cảnh Thần.
Anh đang chăm chú nhìn cô, đôi mắt vốn lạnh lùng, sâu thẳm giờ lại ánh lên vẻ u buồn nhàn nhạt.
Đối diện với ánh mắt này, Khương Du Mạn cảm thấy mình như một kẻ phụ lòng vậy.
Cô vội vàng từ chối đề nghị của Đoàn trưởng Tô: “Không cần đâu ạ, tối tôi vẫn muốn về nhà.”
Nói rồi, cô lén lút nháy mắt với Phó Cảnh Thần: “Anh nhớ đúng giờ đến đón mẹ con em nhé.”
“Được.” Khóe môi Phó Cảnh Thần cong lên, khí chất quanh thân dường như cũng mềm mại hẳn đi.
Nhìn bóng lưng anh quay đi, Đoàn trưởng Tô đưa tay che miệng, sửa lại quân phục, rồi đi về phía vị trí đã đứng sáng nay.
Bà đã lo chuyện bao đồng rồi, người ta đâu có thấy bất tiện đâu !
Buổi chiều, biểu hiện của hai tổ nữ binh này bình thường, nhưng cũng có những chỗ đáng khen.
Đoàn trưởng Tô sắp xếp lại danh sách: “Xem ra, hiện tại vẫn là Ngụy Tình và Phó Hải Đường phù hợp nhất.”
Dù các cô gái chưa nhảy xong bài, nhưng màn trình diễn dang dở đã đủ xuất sắc. Chỉ tiếc là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hiện giờ, chân Ngụy Tình đi đứng vẫn còn khập khiễng. Không ai biết cô ấy cần bao lâu mới có thể hồi phục như trước. Việc nhảy múa trước mặt nhiều lãnh đạo quan trọng như vậy không cho phép có một chút sơ suất.
“Ai mà biết trên sân khấu lại tự dưng có nhiều hạt đậu nành đến thế chứ?” Trang Uyển Bạch thở dài, giọng đầy tiếc nuối.
Dương Vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944524/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.