Phó Hải Đường hả hê chọc giận đối phương một hồi, lúc này mới quay đầu nhìn sang Khương Du Mạn đang đi cùng mình: “Chị dâu, em lớn lên trong quân doanh từ nhỏ, trước kia cũng từng vào phòng tạm giam rồi, chị đừng lo lắng cho em.”
“Cũng không cần đi tìm Tô đoàn trưởng cầu xin đâu.”
Kỷ luật trong quân đội nghiêm minh, nếu Khương Du Mạn đi cầu tình mở cửa sau, người chịu thiệt thòi ngược lại là Khương Du Mạn. Hơn nữa, cô đâu phải là những nữ binh khác, cứ nhắc đến phòng tạm giam là mặt cắt không còn giọt máu.
Chỉ có một ngày thôi mà, chẳng bao lâu là có thể ra.
Khương Du Mạn mím môi. Cô đúng là đang định đi cầu xin, không ngờ Hải Đường lại có tâm tư thông thấu như vậy, còn nhìn thấu ý định của cô.
Dừng một chút, Phó Hải Đường lại dặn dò: “Đúng rồi chị dâu, chuyện này chị tuyệt đối không được nói cho anh trai em biết nha.”
Khương Du Mạn giật mình: “Tại sao?”
“Anh ấy chắc chắn sẽ mắng em đó.” Phó Hải Đường nhớ đến Phó Cảnh Thần thì không nhịn được rùng mình một cái.
“Nếu anh trai em biết, anh ấy chỉ đau lòng cho em thôi.” Khương Du Mạn kéo tay Phó Hải Đường, nói khẽ: “Cô bé ngốc, sao lại đối xử tốt với chị như vậy.” Cô mang khuôn mặt này, không ít lần bị người khác đồn đại, xưa nay đều phải tự mình đứng ra bảo vệ bản thân, chưa bao giờ nghĩ tới, lại có người khác vì mình mà nổi trận lôi đình. Tình cảm nặng trĩu này, tuy khác với tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944507/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.