“Sao lại không có khẩu vị?” Phó Hải Đường nghi hoặc không thôi.
Cô nàng thì dạo này vận động nhiều, lúc nào cũng đói đến mức bụng dán vào lưng, căn bản sẽ không có chuyện chán ăn.
“Chắc là tại trời nóng thôi. Hai người cứ tự nhiên ăn nhé, chị vào nhà trước.”
Khương Du Mạn nôn nóng chuyện trong lòng, nói rồi đứng dậy về phòng, tìm giấy bút ngồi xuống bàn.
Tô trưởng đoàn chỉ ở Sư đoàn 22 có ba ngày. Cô nhất định phải hoàn thành kịch bản trong ba ngày này.
Kịch bản của cô Văn Tâm vừa giao cho Ca vũ đoàn Hướng Dương, nếu Tô trưởng đoàn có thể duyệt kịch bản của cô, thời gian tập luyện của hai đoàn sẽ gần như nhau.
Cầm bút, nhìn tờ giấy trắng tinh trên bàn, Khương Du Mạn như được trở về những năm tháng trên giảng đường, đầy nhiệt huyết viết xuống con chữ đầu tiên.
Lâu rồi không viết, lúc đầu còn hơi khúc khuỷu, gượng gạo.
Nhưng khi viết quen tay, những kiến thức cô đã học, những phân tích kịch bản ưu tú đã xem, những vở ca vũ kịch đã nghiên cứu có hệ thống... đều khiến cô viết càng lúc càng trôi chảy.
Cô viết liền một mạch.
Cô đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nên không hề nghe thấy động tĩnh khi Phó Cảnh Thần bước vào phòng.
Thấy vợ đang viết lách, Phó Cảnh Thần cũng không quấy rầy. Anh bế con trai đặt lên giường.
Vừa được đặt xuống, Tiểu Diệp liền rầm rì hai tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt.
Phó Cảnh Thần đưa tay vỗ vỗ, thằng bé mới lật mình nhắm mắt lại. Chiếc mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944492/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.