Phó Hải Đường cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. Cô vẫn luỗn biết anh trai rất cưng chiều chị dâu, nhưng lần nào anh cũng có thể khiến cô đổi mới trình độ hiểu biết của mình !
Cô chỉ có thể trầm mặc niệm: Phi lễ chớ coi, phi lễ chớ nghe.
“Không sao đâu, đợi một lát là được.” Khương Du Mạn không muốn phiền phức như vậy.
Đúng như lời Phó Cảnh Thần nói, màn kéo ca ầm ĩ ngoài kia nhanh chóng kết thúc.
Nhà ăn ngay lập tức nghênh đón một làn sóng người lớn, trong đó tất nhiên là bao gồm chiến sĩ Thần Phong doanh.
Lưu Ngọc Thành mang khay cơm đến, ngồi ở cùng một cái bàn, cách nhóm người Phó Cảnh Thần vài chỗ, hào hứng hỏi: “Doanh trưởng, hôm nay anh em đã bung hết sức kéo ca, không làm anh mất mặt đấy chứ?”
Phàn Cương khoác vai Lưu Ngọc Thành, cũng hớn hở khoe khoang: “Đội hình của Hạng doanh trưởng bị tụi em nghiền áp thành cặn bã, chỉ nghe thấy âm thanh của Thần Phong thôi, quá sảng !”
Phó Hải Đường nhìn vẻ mặt tự mãn của hai người, thầm cười trong bụng.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Vỗ m.ô.n.g ngựa lại đạp trúng chân ngựa chăng?
Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai cũng ánh lên ý cười.
Nhà ăn huyên náo là thế, nhưng góc này của họ vẫn miễn cưỡng được xem là một khoảng lặng.
Mặc dù họ vào sớm, nhưng lính tráng ăn uống rất nhanh nên tất cả đều gần như dùng bữa xong cùng lúc.
Khi Khương Du Mạn và gia đình đi ra ngoài, những người lính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944477/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.