Hình phạt từ phía công xã được đưa ra rất nhanh chóng.
Cả nhà họ Dương đều phải đi nông trường Mưu Bình lao động cải tạo với thời hạn là ba năm.
Dân quân đích thân đến áp tải người, mặc cho bà Thái có đanh đá đến mấy cũng không dám làm càn trước mặt họ. Mấy người chỉ có thể cúi đầu chịu đựng, bị dẫn đi dưới sự chỉ chỏ của toàn bộ dân làng.
Căn nhà đối diện thoáng chốc trở thành phòng trống.
Đội sản xuất Thạch Cối Xay lại có đề tài bàn tán mới, tất cả đều tập trung vào chuyện nhà họ Dương. Ngược lại, chuyện của Phó Cảnh Thần lại trở nên ít nổi bật, thậm chí nếu có nhắc đến cũng nhanh chóng bị chuyển sang chuyện khác.
Đối với nhà họ Phó, việc này gần như không gây ảnh hưởng.
"Không có mẹ chồng nàng dâu hay buôn chuyện thị phi đối diện, em thấy không khí trong lành hẳn ra!"
Phó Hải Đường vừa nhặt rau vừa trò chuyện cùng Khương Du Mạn.
Khương Du Mạn lại không đáp lời, ngược lại có vẻ hơi thẫn thờ.
"Chị dâu, chị dâu?" Phó Hải Đường đưa tay quơ quơ trước mắt Khương Du Mạn.
Khương Du Mạn nhìn cô "Hả?"
"Chị nghĩ gì mà thẫn thờ thế? Có phải nhớ anh trai em rồi không?"
"Đúng thế," Khương Du Mạn thẳng thắn thừa nhận "Chị đang nghĩ, không biết tấm ảnh gửi đợt trước đã đến tay anh ấy chưa."
"Chắc là chưa nhanh thế đâu,"
Phó Hải Đường không nhịn được cười, làm mặt xấu, "Nhưng mà chị dâu, em cứ tưởng chị sẽ không thừa nhận cơ."
"Tại sao lại không thừa nhận?" Khương Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944459/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.