Sáng hôm sau, lúc ngồi sau xe đạp của Phó Cảnh Thần đến trường, Khương Du Mạn vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài vì thiếu ngủ. Mãi đến khi cơn gió sớm lành lạnh thổi qua, cô mới cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút.
Đến cổng trường, Phó Cảnh Thần dừng xe, ân cần chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ trên vai cô.
“Giữa trưa anh sẽ qua đón em, chúng ta cùng đi công xã lấy ảnh chụp.”
“Vâng.” Khương Du Mạn gật đầu, đáp lại.
Cô ngó nghiêng xung quanh thấy không có ai, bèn vòng đôi tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, khẽ tựa đầu vào lưng anh một cái thật nhanh.
Sợ đột nhiên có người nào đó từ góc khuất đi ra, cô vội vàng buông tay. Cô lùi lại một bước, vẫy tay chào tạm biệt rồi mới xoay người bước vào cổng trường.
Phó Cảnh Thần dõi theo bóng dáng cô cho đến khi khuất hẳn, sau đó anh mới đứng thêm một lát nữa rồi quay xe đạp trở về đơn vị.
Ngày đầu tiên học sinh trở lại trường thường không có nhiều tiết học, giáo viên cũng tương đối rảnh rỗi.
Giờ giải lao, Khương Du Mạn tìm đến phòng Hiệu trưởng, trình bày rõ ràng tình hình của mình. Cô áp dụng chiến thuật ‘lấy lui làm tiến’ một cách khéo léo: trước hết là nói đến việc con còn nhỏ, sau đó nhấn mạnh việc gia đình cô đã chu toàn mọi việc chăm sóc con cái, đảm bảo hoàn toàn không ảnh hưởng đến công tác giảng dạy ở trường.
Hiệu trưởng đặt tờ báo đang đọc dở xuống, cười nói: “Cô Khương này, cô chỉ cần đảm bảo việc lên lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915250/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.