Mấy thanh niên trí thức cầm giấy đỏ về, thấy chữ của ông Phó thì tức khắc cảm thấy câu đối xuân trong tay mình thật nhạt nhẽo.
Không biết ai là người đầu tiên dày mặt ngỏ lời, muốn nhờ Phó Vọng Sơn giúp viết một câu lưu niệm. Đã có người mở đầu, mọi người đều chạy về phòng lấy hết giấy đỏ còn thừa mang đến.
Tâm trạng Phó Vọng Sơn đang tốt, vả lại cũng chẳng có việc gì làm, nên vui vẻ giúp nhóm thanh niên trí thức viết.
Trong chốc lát, bên cạnh bàn vây kín người trẻ tuổi, ai cũng líu lo nói muốn viết nội dung gì. Nhà họ Phó náo nhiệt vô cùng.
Đối diện, Chu Vân nhìn câu đối xuân xin được từ Ngô Quý, rồi lại nhìn cảnh rầm rộ bên nhà đối diện, không kìm được mà hừ lạnh một tiếng.
"Chẳng phải đều là câu đối xuân sao? Khác gì nhau cơ chứ? Đúng là ăn không đủ no còn bày đặt thanh cao!"
"Cái lũ thanh niên trí thức này cũng chẳng có kiến thức gì, chỉ là mấy giọt mực tàu thôi mà, có cần phải làm ra cái tư thế ấy không?"
Nghĩ đến đó, Chu Vân cũng chẳng còn tâm trạng với đôi câu đối vừa xin được nữa, cô ta đặt lên bàn mặc kệ rồi đi thẳng vào bếp nấu cơm.
Dương An Phúc đi vào thấy vậy, nhớ đến việc gần đây tính tình Chu Vân không tốt nên hiếm khi chăm chỉ một phen, đem câu đối xuân dán lên cửa.
Chờ Chu Vân trở về thấy, cái mũi cô ta suýt nữa thì lệch đi vì tức. Cô ta hận không thể nhảy dựng lên: "Ai bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915243/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.