Khương Du Mạn bắt gặp ánh mắt anh, cong môi hỏi, "Sao nào? Có phải cảm thấy em đặc biệt chu đáo, đặc biệt hiền huệ không?"
Phó Cảnh Thần không phủ nhận.
"Em không cần phải đặc biệt bôi cho anh đâu," ánh mắt anh chan chứa ý cười, "Em dùng là được rồi."
Khương Du Mạn không dừng tay, "Vẫn còn vài hộp cơ mà, không cần phải tiết kiệm từng tí như thế."
Xoa xong cho anh, cô lại cầm một hộp mới, nhìn Phó Cảnh Thần, "Anh đi bế Tiểu Diệp lại đây."
Cô nhớ ra mặt Tiểu Diệp bị nổi da khô li ti, cô muốn bôi thử cho con xem sao.
Phó Cảnh Thần nhanh chóng bế con lại. Thằng bé vẫn còn thức, mở he hé đôi mắt đen láy nhìn xung quanh.
Khi Khương Du Mạn dùng lòng bàn tay chấm kem bôi lên mặt con, Tiểu Diệp liền nhăn tít cái mày nhỏ lại, thỉnh thoảng rầm rì hai tiếng, vẻ mặt không thích thú cho lắm.
"Sắp xong rồi, sắp xong rồi," Khương Du Mạn thấy con sắp khóc, vội vã bôi nốt.
Khương Du Mạn vừa rời tay ra, Tiểu Diệp lập tức thu lại vẻ muốn khóc, nhanh chóng đưa hai tay nhỏ bé lên che mặt, một bộ sợ mẹ vươn "độc thủ" lần nữa.
Trong lỗ mũi thằng bé khụt khịt không ngừng, hệt như một chú heo con.
Khương Du Mạn bật cười, "Nhóc con bé tí thế này đã có tính tình rồi."
"Nhưng không thích bôi cũng phải bôi, trong phòng đốt lò sưởi nên da con bị khô rồi."
Hiển nhiên là Tiểu Diệp không hiểu, vẫn che mặt kín mít.
Phó Cảnh Thần bế con lên, đặt vào lòng mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915233/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.