Phó Cảnh Thần nhẹ nhàng dịch chuyển lại gần một chút, dùng cánh tay còn lại kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô một cái.
Sau đó, anh nhắm mắt lại: “Bây giờ ngủ.”
Khương Du Mạn dở khóc dở cười dựa vào cánh tay anh.
Nếu không phải Tiểu Diệp đang nằm ở giữa không tiện hành động, e rằng anh sẽ không chỉ hôn trán cô đâu.
Tranh thủ trời còn sớm, cô cũng dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi tiếp.
Không ngủ được bao lâu, Tiểu Diệp tỉnh dậy, rầm rì cọ mặt, vừa thấy là biết tiểu ham ăn lại đói bụng rồi.
Khương Du Mạn ngồi dậy định ôm con, nhưng Phó Cảnh Thần đã nhanh tay bế con đi trước: “Em ngủ tiếp đi, anh cho con ăn sữa.”
Nói rồi, anh mặc quần áo ra cửa, đi vào phòng bếp lấy nước ấm trở về. Lúc vào, anh còn bưng cả đồ ăn vào cho Khương Du Mạn.
Đó là canh gà mẹ Phó đã chuẩn bị sẵn.
Chờ Khương Du Mạn ăn xong, Tiểu Diệp cũng no nê, cậu bé lại ngủ ngoan trên giường.
Buổi chiều, Phó Cảnh Thần ra ngoài giúp Diêu Chấn Giang làm gạch đất. Đứa bé đã được mẹ Phó ôm đi rồi.
Hai vợ chồng già yêu quý cháu, nhìn cháu ngủ thôi cũng có thể nhìn cả buổi chiều.
Khương Du Mạn lại trở thành người rảnh rỗi nhất trong nhà, cô rảnh rỗi đến mức nhàm chán.
Lúc này, vợ Diêu Chấn Giang ôm con gái, mang theo đồ vật đến thăm Khương Du Mạn.
Cô ấy vào nhà, để đồ vật xuống, ánh mắt liền tìm kiếm trên giường: “Đứa bé đâu? Sao không thấy?”
“Ở phòng bên cạnh, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915231/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.