Cho b.ú xong, đứa nhỏ được dỗ ngủ.
Chưa được bao lâu, đột nhiên đứa nhỏ nức nở khóc lên. Phó Cảnh Thần kiểm tra một lát, lại thay tã vải mới cho con. Động tác tuy còn vụng về nhưng lực đạo lại rất nhẹ.
Khương Du Mạn nhìn anh bận tới bận lui, không hề có nửa điểm thiếu kiên nhẫn.
Phó Cảnh Thần thật đúng là thích hợp để làm chồng, làm cha!
Cũng may lần này sau khi giải quyết xong những yêu cầu cơ bản, đứa nhỏ cuối cùng cũng chịu ngủ.
Sợ đ.á.n.h thức con, Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần nói chuyện với nhau rất khẽ: “À phải rồi, chúng ta có nên đặt tên cho con chứ nhỉ?”
Không thể cứ mãi gọi là “nó” được.
“Em đã nghĩ kỹ chưa?” Phó Cảnh Thần nhìn cô, ánh mắt chờ đợi.
Khương Du Mạn gật đầu.
Đang định mở lời thì ngoài sân lại truyền đến tiếng khóc lóc t.h.ả.m thiết.
Dù sao cũng đã ở chung một sân khá lâu, Khương Du Mạn vừa nghe đã nhận ra ngay đó là giọng của mẹ chồng nàng dâu nhà họ Dương.
Đứa bé bị ồn ào đ.á.n.h thức, rầm rì hai tiếng, cô vội vàng đưa tay đặt lên vỗ vỗ nhẹ, nó mới tiếp tục an tâm ngủ.
Khương Du Mạn lúc này mới nhích người, kéo tấm rèm cửa sổ ra.
Cửa sổ được đóng rất kín, ngay cả khe hở cũng được bịt lại, tấm rèm cửa chỉ có tác dụng che ánh sáng. Kéo ra cũng không sợ gió lùa.
Lúc này, các thanh niên trí thức cũng đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên ùa ra xem.
Từ chỗ Khương Du Mạn nhìn ra, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915229/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.