Khương Du Mạn đưa tay xoa xoa lưng anh.
Cô đều cảm nhận được rồi.
Cô khẽ nói: "Chồng à, anh rất tốt, em không thấy vất vả, càng không hối hận, em thấy xứng đáng."
Phó Cảnh Thần nghe vậy, cảm xúc trong mắt cuộn trào, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cô.
Nhưng anh vẫn nhớ cô mới sinh, không dám làm mất thời gian nghỉ ngơi của cô. Ôm một lát, anh lại cẩn thận đỡ cô nằm xuống. Anh ngồi bên cạnh, trông chừng cô ngủ, đôi mắt không muốn rời đi nửa khắc.
Người nhà ai cũng muốn Khương Du Mạn được nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng đứa bé mới sinh, cứ hai tiếng là lại phải b.ú sữa một lần. Thằng bé ra đời bất ngờ, trong nhà không kịp chuẩn bị sữa bột. Cứ thế, họ chỉ có thể bế thằng bé vào cho mẹ bú.
Cũng chính vì vậy, cả nhà đều ngủ chập chờn suốt đêm.
Sáng hôm sau, người nhà họ Phó ai nấy đều quầng thâm mắt. Nhưng điều đó không ngăn được niềm vui sướng của cả gia đình.
Không ai bảo ai, đều chủ động chia sẻ công việc trong gia đình, gương mặt cả nhà rạng rỡ niềm vui.
Tin vui này lan ra khắp Điểm Thanh Niên Trí Thức.
Từ Phương nghe nói xong cũng xuýt xoa: “Đúng là người phụ nữ có mệnh tốt! Cả Phó gia vốn đã cưng chiều cô ấy rồi, giờ lại còn sinh được con trai nữa chứ.”
Phương Tích Văn nhíu mày, không đồng tình: “Nhà họ Phó đâu có vẻ gì là trọng nam khinh nữ đâu. Cho dù sinh con gái thì người ta vẫn sống tốt như thường.”
Hơn nữa, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915227/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.