Bất mãn với con gái xong, mẹ Phó lại nhìn sang Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần: “Hôm nay việc đồng đã xong hết rồi, buổi chiều hai đứa cứ ngủ một giấc cho đẫy mắt đi.”
“Vâng, ba mẹ và Hải Đường cũng nghỉ ngơi đi ạ.”
Mẹ Phó cười tươi rạng rỡ đáp lại.
Hai người nói thêm vài câu nữa. Vừa lúc Phó Cảnh Thần rửa bát xong, Khương Du Mạn liền cùng anh vào phòng.
Nhìn theo bóng hai người khuất sau cánh cửa, Phó Hải Đường bĩu môi chua loét:
“Nhìn anh con xem. Đúng là cưới vợ quên mẹ!”
Mấy hôm đi làm công, cô hay đứng gần mẹ Diêu. Mỗi lần mẹ Diêu nhắc đến Diêu Chấn Giang, bà ta lại nói đúng câu này. Lâu dần thành quen, Phó Hải Đường cũng vô thức nói câu này.
“Con nói cái gì đấy?”
Mẹ Phó nhíu mày, hạ giọng trách mắng: “Đừng có nghe người ngoài nói hươu nói vượn rồi lại mang về nhà mình mà lảm nhảm. Chị dâu con mới là người đi với anh trai con cả đời, anh trai con không thương chị dâu con thì thương ai?”
Phó Hải Đường có chút tủi thân: “Nhưng con thấy mấy bà cô, bà thím đều nói thế mà.”
Phàm là trong nhà nào, con trai có vẻ bênh vực con dâu một chút, y như rằng sẽ bị dán cái mác “cưới vợ quên mẹ”. Phó Hải Đường nghĩ đến chuyện hôm nay bị anh trai hiểu lầm, bực tức nên mới đá xéo một câu. Kết quả là lại bị mẹ Phó mắng cho một trận.
“Người ta là người ta, nhà mình không được nói chuyện vô lương tâm như thế.” Mẹ Phó nghiêm giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915210/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.