Thầy lang chẳng mấy chốc đã tới.
Kiểm tra một lượt cho Diêu Chấn Đông, sắc mặt ông lập tức biến đổi, “Mau chóng đưa lên bệnh viện đi, chân hắn may ra còn giữ được.”
“Chậm trễ một chút, chân hắn liền phế rồi.”
“Cái gì?”
Vừa nghe câu này, tim mẹ Diêu nhói lên, người bà ta lung lay, chút nữa là đổ xuống đất. May mà trong lòng vẫn còn nhớ thương con trai, sau một trận choáng váng vẫn gắng gượng chịu đựng được.
Diêu An Quốc cũng hoảng hốt: “Thầy lang Trương ơi, chân Chấn Đông nghiêm trọng đến thế sao?”
Tầm quan trọng của đôi chân với người nông dân, không cần phải nói. Nghe xong lời này, ông không thể nào bình tĩnh nổi.
Thầy lang Trương gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Trông thế này thì xương đã bị gãy rồi, cụ thể thế nào tôi không dám sờ vào mà đoán mò. Mấy người mau chóng làm cáng, trên đường đi phải giữ cho ổn định, đừng dừng lại ở trạm xá cho tốn thời gian, đưa thẳng lên bệnh viện tuyến trên đi!”
Ông tuy là thầy lang, nhưng cũng chỉ chữa được mấy bệnh đau đầu sổ mũi, nghiêm trọng hơn một chút thì phải đi trạm xá, tình huống nghiêm trọng thế này, trạm xá cũng chẳng làm gì được, tốt nhất là đưa thẳng người đến bệnh viện lớn.
Những người khác nghe xong, trố mắt nhìn nhau.
Trời ơi, nông dân bọn họ vốn khỏe mạnh, ít khi ốm đau. Cho dù có đau đầu nhức óc gì, cứ trùm chăn ra mồ hôi là khỏi. Lần này Diêu Chấn Đông phải đưa thẳng lên bệnh viện lớn!
Kia ...
Kia thật là lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915201/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.