Nghe vậy, mọi người nổi giận đùng đùng.
“Đồ quý ? Đó còn không phải là tài sản của đại đội sao ?!”
“Đúng thế! Sau núi nhiều của quý lắm, lợn rừng còn béo tốt như thế kia, gà rừng cũng thường xuyên thấy!”
“Nửa đêm lẻn lên, chắc chắn là đã tìm được thứ đáng giá rồi đi lấy đấy mà.”
Cũng có người cau mày hỏi, “Dì Lý , bà có nhìn rõ là nhà ai không?”
Dì Lý kiên quyết lắc đầu: “Nửa đêm tối đen như mực thế này, tôi nhìn rõ làm sao được?”
Các thôn dân nghĩ lại cũng phải. Trời tối thế, dì Lý cũng chẳng rảnh hơi mà bịa chuyện lừa họ.
Ngay lập tức, một người đàn ông phất tay: “Thôi được rồi! Chúng ta nhanh lên sau núi bắt trộm! Kẻo lát nữa họ khuân hết của quý chuồn mất!”
Mọi người còn nhớ như in lời Diêu Tư Manh từng nói về cây linh chi có thể bán được mấy trăm đồng, nghĩ đến số tiền lớn như vậy, nếu mà chia đều cho mọi người, ai chẳng có một khoản nho nhỏ. Giờ có kẻ dám ra tay trước, định ôm trọn số tiền đó, không thể nhịn !
Dù sao ngày mai cũng không phải đi làm đồng, mà có đi làm đồng thì cũng kệ. Tài sản chung của đội là quan trọng nhất.
Cứ thế, một đám người hầm hầm giận dữ, tay cầm đuốc sáng rực, kéo nhau hướng về phía sau núi.
Khi đi ngang qua khu thanh niên trí thức, có người hỏi liệu có nên báo cho Đội trưởng không.
Con trai lớn của dì Lý sốt ruột nói: “Báo cho Đội trưởng rồi lại phải chờ ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915199/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.