Xong việc, Phó Cảnh Thần mở đèn, ân cần bưng nước ấm đến cho cô.
Uống ngụm nước ấm áp, Khương Du Mạn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi: "Từ nay về sau em sẽ không bao giờ tin anh nữa."
Khóe môi Phó Cảnh Thần cong lên đầy sung sướng: "Thật sự chỉ là một lần mà."
Khương Du Mạn nghẹn họng không nói nên lời, mặt có chút đỏ bừng: "Nói như vậy cũng không sai, nhưng anh lăn lộn lâu như vậy! Thế thì khác gì..." Vài lần đâu cơ chứ?
Những lời còn lại, cô không tự mình nói ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt đầy căm phẫn để lên án kẻ đầu sỏ gây tội.
Phó Cảnh Thần không tránh không né, toàn bộ đều thu, thái độ nhận lỗi vô cùng tốt đẹp: "Đều là lỗi của anh."
Rồi anh quan tâm hỏi: "Em có đói không? Muốn ăn chút gì không?"
Thấy Phó Cảnh Thần chuyển đề tài, bày ra bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng, lại còn quan tâm cô đói không, cơn giận của Khương Du Mạn muốn phát, lại không phát ra được.
Cô vỗ vỗ giường, hờn dỗi nói: "Không đói, đừng quấy rầy mọi người, lên đây ngủ đi."
"Được."
Phó Cảnh Thần đặt ly nước xuống, lên giường xong liền ôm cô vào lòng.
Hai người nhanh chóng ôm nhau ngủ, cùng nhau chìm vào giấc mộng đẹp.
Mấy ngày tiếp theo, Diêu Chấn Giang vẫn đưa theo đám thanh niên tới nhà họ Phó giúp đỡ.
Có sức người của họ, mấy cái giường đất, cùng gian bếp nhỏ tách biệt, rất nhanh đã hoàn thành.
Tuy nhiên, những thứ này cần phải được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915197/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.