Khương Du Mạn không thở được, c.ắ.n vào môi anh một cái, anh mới chịu buông tha.
Thế nhưng chưa ngủ được bao lâu thì tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên.
Phó Cảnh Thần biết ngoài cửa là Diêu Chấn Giang, liền nhanh chóng nhẹ nhàng mặc quần áo rồi đứng dậyg.
Khương Du Mạn cũng đã tỉnh, mò từ trên giường đưa cho anh một cái áo khoác: “Nhớ che mặt lại nhé, đừng để người ta nhìn thấy.”
Phó Cảnh Thần đón lấy áo, gật đầu: “Em ngủ đi, anh sẽ về nhanh thôi.”
Nói rồi, anh quay người bước ra ngoài.
Cửa phòng khe khẽ động đậy một lát rồi nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Trên giường thiếu đi hơi ấm của anh, Khương Du Mạn cảm thấy trống vắng, không quen chút nào, cứ lăn qua lộn lại, rồi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không rõ.
Về phần Phó Cảnh Thần và Diêu Chấn Giang, họ đổi sang đi xe đạp, đến tận mờ sáng mới tới được khu chợ đen của công xã Hồng Kỳ .
Chợ đen ở vùng quê này quy mô không lớn, nằm khuất trong một con hẻm hẻo lánh. Diêu Chấn Giang đã từng lui tới đây nhiều lần nên quen đường quen lối, nhanh chóng tìm được một vị trí khuất, rồi cả hai vội vàng hóa trang, cải trang lại một chút.
Sau đó, Diêu Chấn Giang dặn Phó Cảnh Thần trông coi linh chi, còn mình thì đi vòng quanh xem xét tình hình.
Quy tắc ở chợ đen là, trước khi giao dịch, bạn phải đi dạo một vòng để đảm bảo rằng hôm nay mọi thứ đều yên ổn, không có bóng dáng khả nghi của “tiểu hồng binh” thì mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915180/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.