"Mẹ, mẹ nói thế thì không đúng rồi." Con dâu thứ hai nhà họ Diêu lên tiếng: "Lúc trước nếu không phải em chồng ngăn cản, chồng chúng con cũng đã đăng ký theo đoàn người vào rừng rồi. Lúc đó là em chồng c.h.ế.t sống ngăn cản không cho đi. Lợn rừng không được có phần, giờ đồ trong nhà còn phải đưa ra để gánh trách nhiệm cho em ấy. Nhà ai có cái lý lẽ như thế?"
Hai cô con dâu này đã hận Diêu Tư Manh tận xương tủy. Vốn dĩ vì cha mẹ chồng thương con gái út, từ khi các cô gà vào, ngoại trừ thỉnh thoảng bồi bổ thêm cái này cái kia thì cũng không có gì quá quá đáng, các cô cũng tặc lưỡi bỏ qua. Kết quả gần đây thì hay rồi, đầu tiên là vô duyên vô cớ hại họ lỡ mất dịp có thịt lợn rừng, sau lại không chịu làm công, thi giáo viên cũng không đậu. Tưởng cô ta cuối cùng cũng chịu yên ổn, ai ngờ cô ta lại gây ra cái chuyện mất mặt đến thế này!
Giờ bước chân ra khỏi cánh cửa này, các cô đều phải cúi đầu, sợ nhìn thấy ánh mắt chê cười của người khác!
Diêu Tư Manh vốn dĩ vẫn luôn câm lặng, nghe đến lời này rốt cuộc nhịn không được lên tiếng: “Em làm như vậy là vì muốn tốt cho các anh chị. Sao các chị cứ mãi dùng chuyện này để trách em?”
Cô ta vừa dứt lời, lập tức châm ngòi lửa giận của chị dâu cả.
“Muốn tốt cho chúng tôi? Thế cái số thịt lợn mất đi, rồi số tem phiếu lương thực tinh lúc này đây bồi thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915173/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.