Phó Hải Đường không thể tin nổi nhìn Phó Cảnh Thần, thấy anh chỉ chỉ sang phía bên phải. Rõ ràng là muốn cô ngồi sang bên đó.
Cô lập tức thốt lên kinh ngạc: "Anh ơi, ngồi sang bên đó thì gió không thổi tới!"
"Ừ," Phó Cảnh Thần đáp, giọng điệu thản nhiên: "Nhưng em ngồi đây thì cản hết gió của chị dâu em rồi."
Phó Hải Đường: "..." Em là em gái ruột của anh đó! Phân biệt đối xử có cần phải rõ ràng đến mức này không?
Khương Du Mạn nhìn đôi mắt tròn xoe của Phó Hải Đường, cũng nhịn không được mà bật cười, lườm Phó Cảnh Thần một cái: "Có thể chắn được bao nhiêu gió chứ? Cứ để Hải Đường ngồi đây đi."
"Vẫn là chị dâu tốt !" Phó Hải Đường lè lưỡi trêu chọc Phó Cảnh Thần,.
Ánh mắt Phó Cảnh Thần ánh lên nụ cười nhàn nhạt.
Bên cạnh, hai vợ chồng Phó Vọng Sơn nhìn sự tương tác của bọn trẻ cũng cười theo. Cả gia đình hòa thuận vui vẻ chính là điều ông bà vẫn luôn mong muốn.
Lúc này, nhà họ Dương mới thong thả đến.
Sân kho đã chẳng còn chỗ râm nào, cả nhà họ đành phải đứng dưới nắng chang chang.
Chu Vân không nhịn được mà cằn nhằn với Dương An Phúc: "Tôi đã bảo anh đến sớm chiếm chỗ rồi, anh cứ lề mề không chịu đi, giờ thì hay rồi, đứng đây có dễ chịu không!"
Dương An Phúc cau mày, bực dọc đáp: "Chốc nữa họp được bao lâu? Đứng một lát thì mệt c.h.ế.t cô chắc!"
Chu Vân nổi đóa: "Anh còn phải là đàn ông không hả? Người ta thì ai cũng thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915145/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.