Lúc cô đến, Phó Cảnh Thần đang mặc chiếc áo bộ đội bó sát người, lộ ra vòng eo săn chắc. Anh cúi đầu dùng khăn mặt lau mồ hôi. Mái tóc tóc ba phân được lau vén lên, đôi mày sắc bén ướt đẫm mồ hôi, trông hệt như cái đêm anh vừa tắm nước lạnh xong...
Khoan đã!
Dừng dừng dừng !
Cô đang nghĩ cái gì thế này!
Khương Du Mạn thầm mắng một tiếng, vội vàng lắc đầu để xua đi những ý nghĩ "không lành mạnh" kia, rồi mới mở miệng gọi khẽ: "Cảnh Thần."
Giọng nói cô mềm mại, dễ nghe, lập tức khiến những người xung quanh vài mảnh ruộng đều phải ngẩng đầu lên.
Phó Cảnh Thần cũng đã thấy cô. Cô đội nón lá, làn da trắng nõn lộ ra. Vòng bụng tuy hơi to, nhưng vẫn là một đại mỹ nhân.
Anh đặt khăn sang một bên, bước nhanh vài bước tới đón lấy đồ vật trong tay cô.
Áo dính mồ hôi nên lộ rõ cả những múi cơ bụng trên thân hình anh, Khương Du Mạn không dám nhìn lâu.
"Mạn Mạn, con vất vả quá." Cả nhà tìm một chỗ râm mát để ăn cơm. Nhìn những món ăn nóng hổi, mẹ Phó nói.
"Mẹ ơi, mẹ đừng khách sáo thế. Mẹ nếm thử món thịt lợn rừng con làm hôm nay xem sao."
Khương Du Mạn chủ động gắp một đũa cho mẹ Phó.
Nghĩ một lát, cô lại gắp thêm một đũa cho Phó Cảnh Thần, "Anh nếm thử xem có ngon không."
Phó Hải Đường trố mắt nhìn người anh trai tính sạch sẽ, kén ăn của mình, hôm nay, thế mà lại không hề chớp mắt, ăn ngay miếng thức ăn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915103/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.