Phó Cảnh Thần trấn an cô: “Anh biết, em yên tâm.”
Anh luôn tự biết rằng bản thân là người đã có vợ con, nếu không đủ tự tin, anh sẽ không đồng ý đi. Anh đi đ.á.n.h lợn rừng không phải chỉ vì muốn có thịt, mà là muốn tạo dựng chỗ dựa vững chắc để che chở cho cô ở nơi này.
Giọng nói của Phó Cảnh Thần có một sức mạnh khiến người ta tin phục. Khương Du Mạn an tâm hơn nhiều. Hòn đá trong lòng được buông xuống, cô nhắm mắt lại, chìm dần vào giấc ngủ.
Ngay khi cô sắp ngủ say, bên ngoài đột nhiên sáng rực đuốc, theo sau là tiếng bước chân hỗn loạn. Rất nhiều người trong sân đều bị đ.á.n.h thức. Nhìn qua cửa sổ, họ thấy những người này đều đang tiến về phía nhà Đội trưởng Diêu An Quốc.
“Đại đội trưởng, xảy ra chuyện rồi!”
Sân viện động tĩnh lớn như vậy, người nhà họ Diêu cũng đều tỉnh giấc.
Diêu An Quốc vội vàng khoác áo bước ra, mở cửa đón người vào.
Không biết họ đã bàn bạc gì trong phòng, rất nhanh sau đó, Diêu Chấn Giang tới gọi Phó Vọng Sơn và Phó Cảnh Thần qua.
Nhìn tình hình này, Khương Du Mạn biết : Lợn rừng đã xuống núi!
Theo nguyên tác, chính là bởi tối nay lợn rừng kéo đến phá hoại lương thực, nên dân làng mới kiên định quyết tâm lên núi xua đuổi.
Không biết lần này họ sẽ thương lượng thế nào.
Mãi đến sau nửa đêm, Phó Cảnh Thần mới trở về với một thân khí lạnh. Khương Du Mạn đang ngủ mơ màng, thấy anh đứng ở cửa không lên giường, cô tỉnh hẳn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915097/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.