Tuy vậy, vừa lúc xe vừa khuất đi, những thôn dân đang làm việc gần đó liền nhao nhao bàn tán, như thể vỡ cả tổ ong:
“Người vừa nãy đi qua là tức phụ nhà ai vậy nhỉ? Tôi chưa thấy mặt cô ấy bao giờ!”
“Tôi cũng chả nhìn rõ. Ấy dà, cô ấy trắng trẻo thật đấy, nhìn cánh tay lấp ló kia kìa, trắng như tuyết luôn.”
“Mọi người thấy chưa? Một xe đồ của cô ấy chắc phải tốn bộn tiền lắm…”
Cả đoàn người vừa kinh ngạc, vừa tặc lưỡi, cau mày, không khỏi cảm thấy quá mức xa xỉ, lãng phí trong thời buổi này.
Đột nhiên, một bà thím bực bội lên tiếng: “Hôm nay cả đội đều đang đi làm đồng cơ mà? Sao cô ấy lại không ra đồng nhỉ?”
Mọi người sững sờ. Đúng rồi! Bây giờ là thời điểm thu hoạch vụ mùa, theo lý thì ai cũng phải ra đồng làm công điểm chứ!
Lập tức, một vòng thảo luận mới lại nổ ra.
Tuy miệng thì bàn luận không ngớt, nhưng động tác cắt lúa mạch trên tay họ lại không hề chậm đi chút nào, vì đó chính là công điểm quý giá.
Chu Vân và mấy người cùng nhóm được phân công làm việc ở cánh đồng phía bên phải, cách xa đường lớn nên không nghe rõ động tĩnh ồn ào.
Cô ta đang nghỉ ngơi một lát, thấy những người gần đường đang cười nói rôm rả, cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Sáng nay, Chu Vân vì muốn tiết kiệm lương thực nên đã nấu cháo loãng đến mức có thể soi gương được. Lao động dưới trời nắng lâu như vậy, bụng cô ta đã sớm tiêu hóa sạch sành sanh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915083/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.