Sau khi mua sắm xong hết những nhu yếu phẩm thường ngày, một ngàn tám mà Khương Du Mạn đòi được từ nhà mẹ đẻ đã sạch bách. Số đồ vật đã chiếm hơn nửa không gian.
Khương Du Mạn cứ như một chú chuột Hamster tích trữ lương thực chuẩn bị qua mùa đông, nhìn không gian chứa đầy ắp đồ, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm. Có những thứ này, cô sẽ không còn phải sợ hãi khi xuống nông thôn nữa.
Khoảng thời gian tiếp theo, Khương Du Mạn đi lùng sục thêm vài vòng nhưng vẫn không thấy ai bán hạt giống. Cô muốn mua hạt giống để gieo thử trong không gian, nhưng kết quả là không có.
Nhìn đồng hồ, lúc này đã là giữa trưa. Nếu không về nhà, người nhà sẽ lo lắng. Cô nghĩ, chuyện này cũng không cần phải vội. Sau khi xuống nông thôn, cơ hội tiếp xúc với hạt giống chắc chắn không ít. Lúc này, cô mới quay đầu đi về nhà.
Vừa đến cửa, đúng lúc Phó Cảnh Thần đang chuẩn bị ra ngoài.
Hôm nay, Phó Cảnh Thần mặc một chiếc áo ngắn tay màu xám nhạt. Dáng người anh cực kỳ thẳng thắn, toát lên vẻ lạnh lùng, cương trực.
Khương Du Mạn không kìm được ngước nhìn thêm vài lần, rồi mới mở miệng hỏi:
“Anh định đi đâu à?”
“Không phải, thấy em chưa về, nên anh đi xem thử.” Phó Cảnh Thần giải thích. Anh biết hôm nay cô đi mua kem bảo vệ da.
Nghe vậy, Khương Du Mạn cười, đưa chiếc giỏ không cho anh, còn nháy mắt với anh một cái:
“Chẳng lẽ anh lo lắng em sẽ chạy trốn sao?”
Ánh mắt Phó Cảnh Thần dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915075/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.