“Lúc nhận sính lễ của cha mẹ chồng con sao ba không nói thế?” Khương Du Mạn không mỉa mai.
“Nghịch nữ! Mày nói chuyện với ba mày bằng cái giọng gì đấy ?!” Khương Minh Bân giơ tay lên, dường như muốn giáng cho cô một cái tát.
“Nếu ba không sợ Phó Cảnh Thần, thì ba cứ thử chạm vào con một ngón tay xem!” Khương Du Mạn không hề né tránh, cô v**t v* cái bụng bầu và nhìn thẳng vào ông ta.
Khương Minh Bân quả thật có chút sợ hãi thằng con rể cả kia. Hắn vừa có chức vụ, lại ở trong quân đội, thân hình vạm vỡ. Nhìn qua đã biết là người biết võ. Nếu hắn biết mình đ.á.n.h cái con ranh này, nói không chừng thật sự sẽ tìm đến tận nhà. Cái thân già này của ông ta, e rằng không chịu nổi hai cú đ.ấ.m của hắn.
Ông ta đành hậm hực hạ tay xuống, nhưng miệng lưỡi thì tuyệt đối không chịu thua: “Phó gia không phải sắp phải xuống nông thôn cải tạo rồi sao? Còn giương oai cái gì?”
Khương Du Mạn liếc nhìn ông ta một cái, không muốn tranh cãi thêm. Lãng phí nước bọt.
Phan Lan Phượng nháy mắt một cái. Phụ nữ luôn tinh ý hơn trong những chuyện này, bà ta nghe ra có điều không ổn.
“Mạn Mạn, con… con không tính ly hôn với Phó Cảnh Thần à?”
Nếu đã ly hôn rồi, sao cô lại dùng còn dùng Phó Cảnh Thần để đe dọa Khương Minh Bân được chứ?
Khương Minh Bân nghe Phan Lan Phượng nhắc nhở cũng giật mình tỉnh ngộ, trừng mắt nhìn Khương Du Mạn.
Khương Du Mạn không phủ nhận, đi thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915070/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.