“Em sẽ không đổi ý đâu.” Lúc nói lời này, ánh mắt Khương Du Mạn kiên định như thể sắp được kết nạp Đảng.
Đùa gì chứ? Trước khổ sau ngọt, có cơ hội yên tâm đi theo Phó Cảnh Thần để hưởng phúc, nề hà gì chút đau khổ? Huống hồ còn không chắc chắn phải chịu khổ…
Cô sẽ không đổi ý, cả đời này cũng không!
Đương nhiên… Cô không nhịn được liếc nhìn Phó Cảnh Thần một cái: Dáng người anh cao ráo, vững chãi, đường nét khuôn mặt ưu tú, ngay cả nếp uốn mí mắt cũng thật hoàn hảo. Thật sự rất hợp gu thẩm mỹ của cô.
Nếu không tự mình trải qua, ai có thể nghĩ được chỉ sau một giấc ngủ dậy, mình không chỉ có chồng, mà trong bụng còn có con rồi cơ chứ? Thôi thì cứ tới đâu hay tới đó vậy.
Phó Cảnh Thần thấy Khương Du Mạn kiên định trả lời, nắm tay rũ bên người lại siết chặt lần nữa. Anh ...sẽ tin cô thêm lần nữa. Ngay cả khi trước kia cô thật sự ham mê quyền thế nhà họ Phó, nhưng hiện tại nhà họ Phó, ngay cả nhà mẹ đẻ cô cũng không bằng! Trong hoàn cảnh như thế, cô còn nguyện ý cùng anh xuống nông thôn chịu khổ, sinh hạ đứa bé, sao anh có thể không động lòng?
Nhớ lại bát cháo chưa ăn hết, anh hỏi: “Có đói bụng không?”
“Đói… Ủa?” Khương Du Mạn sờ sờ cái bụng nhô lên, ngạc nhiên nói: “Đứa nhỏ cũng đói bụng rồi, nó vừa đạp em nè.”
Trước khi xuyên thư cô vẫn là một cô gái độc thân, thậm chí còn chưa có bạn trai, hoàn toàn không biết cảm giác m.a.n.g
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915067/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.