Trương Tiểu Phương: “Cha mẹ không nói cho anh biết đồ đạc trong nhà đều là của tôi sao? Tiền này, lương thực này, ai cũng đừng hòng mà đụng đến. Đặc biệt là chú hai của tôi và cô của tôi.”
Phương Kiếm Bình cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại cho rằng như vậy, mà nói cũng vô cùng hùng hồn.
Hai vợ chồng bí thư chi bộ thôn nhất định sẽ lo lắng rằng sau này nếu bọn họ đi rồi, thì chú hai và cô của Tiểu Phương sẽ tính toán đồ đạc của cô.
Phương Kiếm Bình gật đầu: “Cô nói như vậy là tôi hiểu rồi. Đều là của cô.”
“Anh có bao tiền vậy? Có nhiều hơn tôi không?”
Tiền trên người Phương Kiếm Bình vẫn là tiền mà ông bà nội anh cho anh khi về quê.
Mặc dù không ít, nhưng năm nay đã là năm thứ ba anh ở nông thôn rồi. Thỉnh thoảng anh mua thêm một bộ quần áo, mua kem đánh răng và bàn chải đánh răng, trong ba năm cũng không còn nhiều.
Anh biết nếu anh nói thật thì Trương Tiểu Phương cũng sẽ không khinh thường anh, cô còn có thể nói rằng, tôi có tiền, sau này tôi nuôi anh.
Nhưng anh là đàn ông mà.
Là đàn ông thì sao có thể để phụ nữ nuôi chứ.
Huống chi tâm trí của Trương Tiểu Phương vẫn như trẻ con.
Phương Kiếm Bình cười nói: “Chắc chắn không nhiều bằng cô. Tiền của cha mẹ cô đều đã cho cô rồi. Nhưng tiền của tôi đủ để chúng ta chụp ảnh và mua dây buộc tóc cho cô.”
“Cha mẹ tôi nào có cho tiền tôi.” Trương Tiểu Phương cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh-truyen-nien-dai/4104737/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.