Vương Thu Hương nghẹn lời.
Những người khác phản ứng lại liền cười ầm ĩ.
Tạ Lan cười rũ rượi tới mức không đứng thẳng lưng được, “Bà cô của tôi ơi, sau này không thể gọi là cô bé Tiểu Phương ngốc nghếch nữa rồi. Tiểu Phương là cô gái thông minh nhất trong thôn chúng ta.”
Trương Tiểu Phương nâng cằm ra vẻ đắc ý.
Cao Tố Lan không thấy thế, bà cảm thấy việc đánh người tới ngất xỉu rồi khiêng về nhà có gì mà làm con bé đắc ý tới vậy.
Cha Trương cũng nhìn không nổi nữa: “Kiếm Bình, cháu đi thu dọn đồ đạc đi. Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên phạm phải chuyện không quá nghiêm trọng, nói không chừng giáo dục một chút liền thả bọn họ ra. Nếu như vẫn ở cùng một chỗ thì không thích hợp, cũng không được tự nhiên. ”
Mọi người nghe thấy vậy nên cũng không trêu trọc Trương Tiểu Phương nữa.
Cao Tố Lan không nhịn được hỏi ông: “Không phải là bị nhốt nửa tháng sao?”
Cha Trương: “Đây là tôi nói vậy. Cụ thể tình hình thì tùy theo pháp luật, nếu như không có luật quy định, thì khả năng chiều nay sẽ được thả, cũng có thể sẽ bị nhốt một ngày một đêm.”
Cao Tố Lan: “Bọn họ vẫn sẽ hãm hại Kiếm Bình thì sao?”
Cha Trương lắc đầu: “Bọn chúng từ đầu đến cuối chưa từng nói là do Kiếm Bình làm.”
Tạ Lan không khỏi thắc mắc: “Nếu mặc quần áo của Phương Kiếm Bình thì sao?”
Cha Trương: “Lưu Quý Tân nhìn thấy quần áo của cậu ấy được sao? Mặc trộm quần áo của cậu ấy hay là không mặc trộm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh-truyen-nien-dai/4104729/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.